Vì sao Tuchel thành công?

Mọi chuyện mà diễn ra như mong muốn, Thomas Tuchel sẽ hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu HLV xuất sắc nhất Premier League mùa này, dù ông chỉ đến Chelsea vào giữa mùa giải.
Mọi chuyện mà diễn ra như mong muốn, Thomas Tuchel sẽ hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu HLV xuất sắc nhất Premier League mùa này, dù ông chỉ đến Chelsea vào giữa mùa giải.

Vậy nên, có một bình luận trên mạng, thoạt nghe thì thấy hơi “kỳ”. Nhưng bình luận ấy, ngẫm kỹ, xem ra cũng có lý. Đó là: “Roman Abramovich sẽ tiếp tục chịu đựng Tuchel, miễn sao Chelsea cứ thắng”.

Ơ hay, nói vậy có nghĩa ông chủ Abramovich vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với công việc mà Tuchel đang làm ở Chelsea, vẫn có khả năng… sa thải Tuchel? Rất lạ, nhưng nó không lạ, đối với… chính Tuchel. Ông giải thích vì sao chấp nhận bản hợp đồng 1 năm rưỡi, thay vì con nít cũng biết là nên đề nghị thời hạn 4 năm rưỡi (hoặc đại khái như thế). Tuchel nói rõ: thời hạn hợp đồng chẳng có ý nghĩa gì, bởi chắc chắn ông sẽ bị sa thải ngay khi kết quả không ổn. Tất nhiên, cũng có khác biệt về mặt tiền bạc (Chelsea phải bồi thường hợp đồng). Nhưng đây không bao giờ là điều quan trọng đối với những người không thấy đồng tiền là tất cả. Đâu phải ai cũng là nô lệ của đồng tiền, mở miệng ra thì chỉ biết nói về tiền!

Hồi Chelsea chuẩn bị sa thải HLV Frank Lampard, khối người rao giảng: phải biết kiên nhẫn, biết đặt niềm tin vào HLV đã chọn thay vì cứ sa thải xoành xoạch. Bóng đá, cũng như mọi lĩnh vực khác trên đời, quả có những câu chuyện tương tự. Không phải tìm đâu cho xa: chính Tuchel đã bị PSG sa thải ngay trong mùa này đấy. PSG sa thải Tuchel, nhưng lại thay thế bằng Mauricio Pochettino - một HLV xưa nay chưa làm nên trò trống gì ngoài những lời khen chung chung.

Việc PSG sa thải Tuchel (như tự bắn vào chân mình) thật ra không nói lên quy luật nào. Chelsea sẽ không được như hiện thời nếu họ không kịp thời sa thải Lampard và nhanh tay rước Tuchel. Tất nhiên, Abramovich chẳng hề có nhu cầu bảo thiên hạ phải nhìn vào Chelsea để rút ra bài học. Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người có mỗi cách làm cho riêng mình, thế thôi.

Điều đáng nói ở đây là Tuchel rất có ý thức về nguy cơ bị sa thải của chính mình. Muốn thoát khỏi cái kết cục mà (bỏ qua chuyện tiền bạc) mọi HLV trong bóng đá đỉnh cao đều ngán ngẩm nhất, ông không có chọn lựa nào khác hơn là phải vắt óc nghĩ đến chiến thắng. Ngay lập tức phải thắng. Và cứ phải thắng mãi. Bởi ông sẽ không có cơ hội giải thích, tìm sự thông cảm, hoặc thương hại, trong trường hợp thất bại. Bóng đá đỉnh cao luôn lạnh lùng, khắc nghiệt.

Đầu mùa, Lampard luôn nói về các sai lầm dẫn đến bàn thua của thủ môn Kepa: “Anh ta là một thủ môn giỏi. Đấy chỉ là tai nạn nhất thời. Anh ta cần sự động viên. Phải kiên nhẫn…”. Thế rồi, thủ môn xuất sắc Edouard Mendy bước vào vết xe đổ ấy. Lại cũng “là thủ môn giỏi, cần động viên”. Nhưng Mendy bây giờ không sai lầm nữa, mà chơi rất hay. Vì anh biết sẽ không được Tuchel “thông cảm”, cũng như Tuchel sẽ không thông cảm cho cả chính mình. Đâu ra đấy, mới là “dám làm dám chịu”, là bóng đá nhà nghề đích thực chứ.

    Bình Luận