Simeone & cái nhìn mới về sự tiến hoá chiến thuật tại Atletico

Lần đầu tiên sau 7 năm, Atletico Madrid mới lại trở thành vua của La Liga. Sau 3 năm không danh hiệu, Rojiblancos mới lại một lần nữa được ăn mừng chức vô địch. HLV Diego Simeone đã dùng phép màu nào để lột xác đội bóng?

Dưới tài điều khiến của Simeone, Atletico đã vươn mình trở thành một siêu CLB, hai lần vào chung kết Champions League, chuyển tới sân vận động khổng lồ Wanda Metropolitano với 68.000 chỗ ngồi, và thách thức sòng phẳng hai thế lực khổng lồ trong nước, Real Madrid và Barcelona.

Không có gì phải bàn cãi, Atletico là một trong những đội bóng hay nhất châu Âu, nhưng những năm gần đây họ lại thường tỏ ra khó khăn trong việc giành danh hiệu. Nguyên nhân chính đến từ việc họ để mất nhiều cầu thủ trụ cột vào tay những CLB giàu có hơn. Ngày Diego Costa ra đi hồi cuối năm ngoái, cái tên duy nhất còn lại từ chức vô địch La Liga năm 2014 là Koke. Điều đó đã buộc Simeone phải thay đổi.

Ý tưởng ban đầu

Simeone đã từng mô tả phong cách chơi bóng của mình giống như một gã sát thủ ngậm dao, và đó là thứ tinh thần ông đã truyền đạt thành công cho các cầu thủ của mình. Atletico dưới thời Simeone luôn chơi mãnh liệt, phòng ngự chắc chắn và có chút bạo lực. Họ có thể không phải lúc nào cũng cuốn hút, nhưng những CĐV của họ - phần đông là tầng lớp lao động - chẳng màng điều đó.

Mặc dù vậy, những chỉ trích về phong cách của Atleti không chỉ về mặt "đạo đức bóng đá" giáo điều. Phòng ngự luôn là ưu tiên hàng đầu của Atletico và họ là đội bóng xuất sắc nhất thế giới về khoản này, nhưng họ lại gặp khó khăn trong tạo cơ hội, thường xuyên ghi ít bàn hơn các kình địch Real Madrid và Barcelona. Không phải cầu thủ tấn công nào cũng vừa giỏi sáng tạo vừa sẵn sàng chơi thứ bóng đá "xấu xí" khi cần, giống như Antoine Griezmann và Arda Turan. Diego Ribas, Thomas Lemar, Alessio Cerci, Nicolas Gaitan, Yannick Carrasco và Joao Félix đều đã và đang cảm thấy khó hòa nhập với bản sắc rất rõ ràng của đội bóng.

Simeone đã cố gắng thay đổi trong nhiều năm qua để giúp cải thiện tình trạng này, nhưng rốt cuộc vẫn luôn trở lại với ý tưởng cốt lõi: một sơ đồ 4-4-2 trực diện, rắn chắc. Saul Niguez đã tóm tắt lại điều đó như sau: "Chúng tôi luôn là chính chúng tôi. Đôi lúc chúng tôi muốn cố gắng tiến thêm một bước nữa, nhưng không hiệu quả, ngay cả khi có không ít cầu thủ có thể thích ứng với phong cách khác. Bất cứ thay đổi nào đều không tốt như chúng tôi hy vọng. Sếp chỉ muốn chúng tôi khép lại trận đấu với kết quả là chiến thắng. Không thành vấn đề nếu chúng tôi cầm bóng nhiều hơn, hoặc nếu chúng tôi chơi trực diện hơn, hoặc phối hợp bằng 100 đường chuyền trước khi ghi bàn. Chúng tôi chỉ cần chiến thắng. Chúng tôi đã thử chuyền bóng nhiều hơn và thậm chí chuyển sang 4-3-3, di chuyển nhiều hơn, nhưng không hiệu quả. Khi chúng tôi sử dụng 4-4-2 với lối chơi phòng ngự phản công thì lập tức hiệu quả trở lại".

Tuy nhiên ở mùa giải này, sau những trận hòa không bàn thắng trước Huesca và Villarreal và sau đó là trận hòa 1-1 trước Lokomotiv Moscow, Simeone đã có một sự thay đổi mạnh mẽ. Trong trận đấu tiếp theo với Cadiz, Atletico chuyển sang sơ đồ 3-4-3 và nhanh chóng hạ gục đối thủ với tỷ số 4-0, sau đó họ tiếp tục đánh bại Barcelona với sơ đồ 3-5-2. Simeone từng thử nghiệm 4-3-3 trước đó, nhưng sơ đồ 3 hậu vệ thực sự là một bước đột phá.

Và không đơn giản chỉ là sơ đồ chiến thuật. Đây là mùa giải đầu tiên kể từ mùa 2013/14, lần gần nhất Atletico vô địch La Liga, mà phần lớn các trận đấu họ kiểm soát bóng nhiều hơn đối thủ, trung bình lên tới 52,17% so với 48,38% của mùa trước. Không còn phải tuyệt vọng nhìn theo những đường bóng dài, Carrasco, Lemar và Félix dễ dàng hoà nhập hơn và khẳng định được tài năng của mình, và tuyệt vời hơn là những thay đổi này không làm suy chuyển những gì tinh tuý nhất của Atletico.

Xây dựng lối chơi

Từ một đội bóng thường nhường quyền kiểm soát cho đối thủ, Atletico đã đi một bước dài để trở thành đội kiểm soát bóng, nhưng cách thực hiện thì lại khá đơn giản: Simeone chỉ cần tăng thêm 1 người cho tuyến đầu.

Việc sử dụng 3 tiền đạo trên hàng công đã đem lại hiệu ứng tích cực ngay lập tức. Tăng thêm 1 tiền đạo, Atletico buộc đối thủ phải bọc lót nhiều hơn, đồng thời hai tiền đạo cánh có thể hoạt động rộng hơn. Được đảm bảo hơn về không gian, các cầu thủ tuyến dưới cũng sẵn sàng rời vị trí nhiều hơn và nhờ đó giúp lối chơi của Rojiblancos chủ động hơn.

Trong bộ tứ vệ, các trung vệ Atleti chơi rộng ở hai bên vòng cấm

Với bộ ba trung vệ, các trung vệ Atletico giữ cự li bề ngang sân an toàn hơn

Nếu như trước đây đối thủ có thể ngăn cản Atletico tấn công một cách khá dễ dàng bằng cách bọc lót cho hai trung vệ, thì giờ đây khó khăn hơn nhiều. Họ sẽ phải hy sinh một số vị trí khác để đảm bảo bộ ba tấn công trải rộng của Atletico không gây sát thương, và vị trí mà đa số các CLB lựa chọn đánh đổi là tuyến đầu. Từ đó, các trung vệ Atletico lại có nhiều không gian hơn để triển khai bóng từ tuyến dưới.

Đó không chỉ là vấn đề về không gian mà còn mang lại nhiều hướng chuyền bóng hơn với bộ ba tiền đạo. Đối phương có thể cắt 2 người để bao quát các đường chuyền của 2 trung vệ lên cho hàng tiền vệ của Atletico, nhưng với 3 trung vệ, họ sẽ cần thêm một cầu thủ bọc lót. Hầu hết các đội không sẵn sàng mạo hiểm đẩy nhiều cầu thủ tiến lên để dồn ép các trung vệ của Atletico, vì vậy, bộ ba hậu vệ giúp Atletico dễ dàng đưa bóng lên hàng tiền vệ hơn nhiều.

Pere Milla và Lucas Boyé có thể chặn hướng chuyền của Mario Hermoso và Stefan Savic cho Geoffrey Kondogbia, nhưng José Maria Giménez tự do nhận bóng và thoải mái chuyền lên cho Kondogbia

Bằng cách cung cấp cho các trung vệ nhiều không gian triển khai bóng và nhiều lựa chọn chuyền bóng hơn, các hậu vệ của Atletico dễ dàng đưa bóng lên hàng tiền vệ, từ đó tăng cường bóng ngắn, giảm những đường bóng dài. Các tiền vệ của Atletico lúc này sẽ có trách nhiệm sáng tạo nhiều hơn, thay vì chỉ nhìn bóng bay qua đầu và làm nhiệm vụ dọn dẹp vụn vặt. Các trung vệ cũng yên tâm dâng cao hơn, bởi biết rằng luôn có ít nhất 1 cầu thủ bọc lót.

Một kịch bản khá quen thuộc ở mùa giải này là một trung vệ lệch biên của Atlético đẩy bóng xuống dọc biên, thu hút các cầu thủ đối phương về cánh này, và rồi lật sang cánh đối diện vốn đã trống trải để phát động tấn công.

Atletico cũng hiệu quả hơn với những tình huống chồng biên. Trước đây họ thường dùng hai tiền vệ cánh có xu hướng bó vào trong, để các hậu vệ biên dâng lên hỗ trợ tấn công. Nhưng khi được tăng thêm một người, họ có nhiều phương án xử lý bóng ở biên hơn.

Các trung vệ lệch cánh của Atletico đẩy bóng lên phía trước, buộc cầu thủ đá cánh của đối phương phải lựa chọn: có nên dâng lên chặn đường tiến của trung vệ này và chấp nhận để anh ta tự do chuyền bóng cho cầu thủ chạy cánh của Rojiblancos, hay chặn hướng chuyền bóng cho cầu thủ chạy cánh và chấp nhận cho trung vệ lệch biên của Atletico đột phá và chuyền lên cho tiền vệ công? Khi bóng được đưa sang cho cầu thủ chạy cánh của Atletico, câu hỏi tương tự được đặt ra cho các hậu vệ cánh đối thủ: anh ta nên bó vào trung lộ để ngăn tiền vệ công hay dạt hẳn sang cánh để kèm cầu thủ chạy cánh? Dù chọn phương án nào thì cũng có một phương án còn lại cho Atletico tự do, còn nếu đối phương huy động thêm người hỗ trợ, Atletico đơn giản sẽ lật sang cánh đối diện và bắt đầu quá trình này lại từ đầu.

Atleti tạo ra một tam giác ở cánh để áp đảo quân số đối phương với những tình huống 3 đánh 2

Với sơ đồ 3 hậu vệ, các cầu thủ chạy biên của Atletico không chỉ có thể tự tin dâng cao khi biết rằng họ có 3 người bọc hậu phía sau, mà họ còn được giảm tải nhờ được các trung vệ chia sẻ trách nhiệm xây dựng lối chơi. Các trung vệ đá rộng, nên hướng chuyền bóng cho các cầu thủ chạy cánh luôn thoáng. Và với việc các cầu thủ cánh đá cao hơn, Rojiblancos có thể kéo giãn hàng thủ đối phương, tạo khoảng trống ở trung tâm cho đồng đội.

Vị trí của Lodi và Trippier trong bộ tứ vệ

Lodi và Trippier được phép dâng cao hơn với sơ đồ 3 trung vệ

Tất nhiên, những cải tiến này sẽ không thể thực hiện được nếu các trung vệ không xử lý bóng tốt. Stefan Savic là người hưởng lợi lớn. Anh thi đấu thoải mái hơn nhờ ít áp lực hơn, có không gian rộng hơn và nhiều sự bọc lót hơn. Giờ đây Savic có thể tự tin đột phá và thực hiện các đường chuyền.

José Maria Giménez kềnh càng không phải là một chuyên gia rê bóng, song khoảng trống mênh mông phía sau vẫn giúp anh tự tin xử lý và tung ra những đường chuyền chéo sân ngoạn mục.

Felipe có lẽ là trung vệ yếu nhất khi xử lý bóng. Anh thường vất vả khi nhận bóng, di chuyển, trong khi các đường chuyền lại thường thiếu tốc độ, không chỉ làm chậm nhịp độ triển khai bóng, mà còn tiềm ẩn rủi ro khi bị đối phương áp sát. Anh hoặc Giménez hay được bố trí vai trò trung tâm của hàng thủ ba người, vị trí lùi sâu hơn và do đó có nhiều khoảng trống hơn, hạn chế dẫn bóng đột phá hơn. Nếu chơi cùng nhau, thường là Felipe đá trung vệ giữa, vì Giménez vẫn nhỉnh hơn ở khả năng kiểm soát.

Mario Hermoso là trung vệ khéo léo nhất. Anh sẵn sàng dốc bóng vào sâu phần sân đối phương, thậm chí lừa bóng qua người, sau đó chuyền bóng cho các cầu thủ tấn công hoặc đẩy sang biên phải cho Trippier. Hermoso cùng với Koke và Trippier là chìa khóa cho hầu hết các pha lên bóng của Atlético. Khi trở về với sơ đồ 4 hậu vệ, Hermoso cũng thường được Simone bố trí đá cánh trái.

Gần đây Simeone đôi khi chuyển sang đá sơ đồ 4 hậu vệ, với Hermoso đá hậu vệ trái, nhưng khi tấn công, thường thì cầu thủ này cùng với 2 trung vệ vẫn duy trì một hệ thống 3 người phía sau giống như sơ đồ 3 hậu vệ, thay vì cả 2 cánh cùng dâng lên hỗ trợ tấn công. Chỉ một mình Trippier đột phá cánh phải, Hermoso chơi như một trung vệ lệch trái, còn các tiền vệ cánh phía trên đảm nhiệm thay trọng trách tấn công.

Trước đây, Atletico cũng thường có xu hướng kéo tiền vệ xuống hỗ trợ các trung vệ, tạo thành một sơ đồ na ná 3 hậu vệ, chỉ có điều không hiệu quả. Thomas Partey, Saul Niguez và Koke đều sẵn sàng lùi về giữa hoặc hai bên các trung vệ, tuy nhiên điều này đồng nghĩa với việc khu vực giữa sân bị bỏ trống, mất đi một phương án chuyền và triển khai bóng.

Partey lùi xuống hỗ trợ trung vệ

Saul lùi xuống hỗ trợ trung vệ

Điều này từ lâu đã là một vấn đề trong quá trình xây dựng của Atlético. Mùa giải vô địch La Liga 2013/14, họ có khả năng chuyền bóng nhanh đáng kinh ngạc, các tiền vệ trung tâm đưa bóng lên cho tiền đạo thay phần các tiền vệ công, đa dạng cầu thủ tấn công phối hợp ăn ý với tốc độ đáng kinh ngạc ở những pha đột phá. Vấn đề là các tiền vệ trung tâm thường phải lùi rất sâu, đôi khi dẫm chân các trung vệ, để thu hồi bóng, khiến những đường chuyền hướng lên tiền đạo khó xử lý hơn rất nhiều.

Ngay cả vào đầu mùa giải này, trước khi áp dụng sơ đồ 3 trung vệ, Atletico cũng nhiều lần bố trí tiền vệ lùi sâu về gần trung vệ, dẫn tới hổng hàng tiền vệ. Không có người ở giữa sân để nhận những đường chuyền ngắn, Atletico buộc phải phất bóng dài hoặc kéo hàng công lùi sâu hơn, khiến họ thiếu nhân lực ở tuyến trên.

Cả Partey và Saul cùng lùi sâu nhận bóng, khiến tuyến giữa Atletico trở nên trống trải

Phần lớn những nỗ lực thay đổi trước đây của Simeone đều dựa trên nhân sự. Trước đây, ông đã sử dụng những cầu thủ thiện chiến, cần mẫn, đồng thời có khả năng tung ra những đường chuyền tuyệt vời như Gabi và Tiago; sau đó ông bắt đầu sử dụng nhiều cầu thủ sáng tạo hơn, những người cũng có khả năng chiến đấu ở vị trí của họ. Trước khi sang Arsenal, Thomas Partey là một ví dụ điển hình: thể chất mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng, nhưng điểm mạnh nhất của anh là kỹ năng nhận bóng và chuyền lên phía trước.

Trước đây, Atleti không thiếu chân chuyền thượng hạng, nhưng bây giờ họ có những cầu thủ sáng tạo đẳng cấp thế giới ở hàng tiền vệ, và vì hàng thủ có khả năng triển khai bóng từ phía sau, họ được tự do hơn để sử dụng những tài năng đó.

Tùy thuộc vào tình hình, Atleti sẽ bố trí 1 hoặc 2 tiền vệ ở phía trước hàng thủ. Một người chắc chắn - di chuyển xung quanh để cung cấp lựa chọn chuyền bóng cho 3 trung vệ nhưng vẫn giữ vị trí trong một khu vực nhất định - trong khi người kia đá cao hơn một chút để liên kết giữa những hàng phòng ngự và hàng tấn công, nhưng đồng thời sẵn sàng lui về hỗ trợ phòng ngự khi cần thiết.

Koke là một mỏ neo siêu hạng, người đã có một quá trình tiến hoá tuyệt vời. Ngày Atletico vô địch La Liga cách đây 7 năm, Koke đôi lúc đá ở trung tâm, nhưng thường đá cánh nhiều hơn, với nhiệm vụ dâng cao tấn công. Hiện tại, anh là người đầu tiên nhận bóng từ hàng thủ, liên tục di chuyển xung quanh để trở thành phương án chuyền bóng cho 3 trung vệ và dẫn dắt lối chơi. Khác xa với những cầu thủ nhỏ con, kỹ thuật gắn liền với vai trò này, Koke sở hữu thể lực tốt và dũng mãnh như một chiếc xe tải, tuy nhiên vẫn rất khó lấy được bóng trong chân anh nhờ nền tảng kỹ thuật điêu luyện. Việc xoay người nhanh để tránh áp lực sẽ khó khăn hơn đối với Koke do thể hình không quá nhỏ bé, nhưng vì anh hiếm khi cố định cơ thể về một hướng nên không phải chuyển toàn bộ trọng lượng cơ thể khi cần xoay người.

Đối phương khó giành được bóng từ anh, nhờ đó Koke có thể khởi đầu cho nhiều pha tấn công. Với kỹ năng chuyền bóng tuyệt vời, Koke thừa sức đặt bóng vào chân các tiền đạo ở vị trí thuận lợi. Đó có thể là một đường chọc khe trung lộ, một đường chuyền dài vào vòng cấm hoặc một đường chuyền chéo sân sang hai bên cánh. Simeone đôi khi vẫn xếp anh ta ở vai trò cao hơn, nhưng thường thì Koke đóng vai trò là điểm tựa của cả đội trước hàng thủ.

Hai lựa chọn thay thế chính cho Koke ở vị trí mỏ neo quan trọng này là Héctor Herrera và Geoffrey Kondogbia. Herrera thường được biết tới như một tiền vệ con thoi bền bỉ và mạnh mẽ, nhưng mặc dù điều đó không sai, cách mô tả này không thực sự công bằng. Anh thường đóng những vai trò thầm lặng, giúp lối chơi trơn tru hơn. Herrera từng chia sẻ thần tượng của anh là Juan Roman Riquelme, và mặc dù họ chơi ở những vai trò hoàn toàn khác nhau, ảnh hưởng của huyền thoại người Argentina không khó để nhìn thấy trong lối chơi của cầu thủ đến từ Mexico. Herrera có thể tung ra những đường chuyền đẹp mắt, cả bóng thấp lẫn bóng cao, và đôi khi anh thể hiện kỹ thuật tinh tế để rồi ngay sau đó trở lại với nhiệm vụ lặng lẽ của mình.

Mạnh mẽ, bặm trợn và to lớn, dễ dàng cho rằng Kondogbia được ký hợp đồng vì khả năng phòng ngự, nhưng thực ra anh có kỹ thuật tốt hơn nhiều so với hầu hết các cầu thủ có thể hình tương đồng. Bất chấp vóc dáng cao lêu nghêu, cầu thủ người Pháp chẳng bao giờ vấp ngã khi dẫn bóng - khả năng kiểm soát bóng tuyệt vời cho phép anh ấy dễ dàng thoát pressing và đẩy bóng về phía trước. Anh cũng rất giỏi trong việc chuyền bóng lên trên, thường đánh lừa đối thủ để có thêm không gian bằng cách giả vờ như thể sẽ dẫn bóng vượt qua, trước khi thực hiện thêm một pha chạm bóng và chạy theo hướng khác, rồi thực hiện một đường chuyền dài hoặc chuyền ngắn tuỳ thuộc vào tình huống.

Lucas Torreira gia nhập Atletico từ Arsenal dưới dạng cho mượn nhưng thường chỉ vào sân từ băng ghế dự bị. Mặc dù là một chân chuyền bóng gọn gàng và đủ ngoan cường cho đội bóng của Simeone, nhưng Torreira quá nhỏ bé để đảm nhiệm vị trí ngay trước hàng phòng ngự, đặc biệt là xét về khả năng tranh chấp đòi hỏi cho vị trí của anh. Cầu thủ người Uruguay đã phải vật lộn để tìm kiếm chỗ đứng song song với hoàn cảnh cá nhân đau lòng - mẹ anh qua đời vì Covid-19 - và giờ đây có thể hiểu được mong muốn gần gũi hơn với gia đình của Torreira, với hy vọng được chuyển đến Boca Juniors.

Tấn công

Phần lớn các bàn thắng của Atlético trong mùa giải vô địch La Liga cách đây 7 năm đến từ các pha tấn công trực diện: tình huống cố định, phản công và đoạt bóng bên phần sân đối phương để nhanh chóng chọc thủng lưới đối thủ.

Trước đây, nhiều pha tấn công của Atlético liên quan đến việc bơm bóng thẳng cho tiền đạo để cầu thủ này đưa bóng sang cho tiền vệ cánh hoặc chuyền cho các cầu thủ xung quanh. Nếu anh ta không thắng thế trong cuộc giao tranh đầu tiên, không thành vấn đề, vì cự li hẹp trong đội hình của Atleti đảm bảo họ có rất nhiều người sẵn sàng để gây sức ép giành lại bóng ngay ở khu vực 1/3 sân đối phương.

Mặc dù điều này rõ ràng là hiệu quả thể hiện ở số bàn thắng họ ghi được, nhưng chiến thuật này không hoàn hảo. Chắc chắn họ có thể giành được bóng gần khung thành, nhưng họ cũng có thể giành được nó khi bị bao vây bởi các hậu vệ đối phương, bị kéo vào bên trong sau các đợt tấn công hẹp của Atleti. Kiểm soát bóng nảy trong không gian chật hẹp dưới áp lực từ mọi phía từ các hậu vệ đối phương không chính xác có lợi cho việc tạo ra cơ hội lớn. Nhiều lần họ có thể không giành được bóng thứ hai và thậm chí nếu có, họ sẽ ngay lập tức bị thu hẹp không gian để tận dụng cơ hội.

Ở mùa giải này, Atleti đã thi đấu kiên nhẫn hơn, tuy nhiên họ vẫn sử dụng nhiều đường chuyền trực diện. Sự khác biệt bây giờ là thay vì cố gắng tung tiền đạo vào trung lộ vốn đã bị tắc nghẽn, họ đưa bóng sang biên cho các cầu thủ chạy cánh. Như đã đề cập ở trên, khi Atlético sử dụng sơ đồ 3 trung vệ, các cầu thủ đá cánh có thể dâng cao sớm hơn rất nhiều so với khi họ chơi sơ đồ 4 hậu vệ.

Lodi và Trippier tham gia vào hệ thống tấn công khi Atletico đá 3 trung vệ

Họ không chỉ lên tham gia tấn công mà còn ở vị trí thuận lợi nhất để đón những đường chuyền dài. Với các tiền vệ tiền đạo và tiền vệ tấn công tập trung ở trung tâm, đối phương thường chơi hẹp để bóp nghẹt không gian, trả tự do cho các cầu thủ chạy cánh. Trong khi trước đây Diego Costa phải chiến đấu với các trung vệ để nhận những đường chuyền dài, thì các cầu thủ chạy cánh của Atletico bây giờ có thể nhận bóng dài một cách đơn giản trong khoảng không gian rộng. Họ vẫn đưa được bóng lên 1/3 sân đối phương, nhưng ở không gian rộng thay vì chật hẹp. Để chống lại các cầu thủ chạy cánh, đối phương phải kéo dãn đội hình để áp sát, khi đó lại mở ra khoảng trống cho các cầu thủ tấn công vào trung lộ.

Ở cánh trái, Renan Lodi cung cấp một mối đe dọa tấn công đáng kể. Rất nhanh và giỏi rê bóng, cầu thủ người Brazil có thể đánh bại đối thủ trong những tình huống một đối một để tiến lên, đồng thời cũng giỏi tạt bóng sớm. Nhưng dù xuất sắc là vậy, Lodi vẫn chỉ được coi là phương án dự phòng cho Yannick Carrasco. Sau khởi đầu thuận lợi, sự nghiệp của cầu thủ người Bỉ ở Atlético đã sa sút và anh chuyển đến Dalian Yifang ở Trung Quốc, tuy nhiên anh đã trở lại dưới dạng cho mượn vào năm ngoái và tái ký hợp đồng chính thức vào mùa hè. Chỉ 1 bàn thắng và 2 đường kiến ​​tạo trong 15 trận mùa trước không phải những con số ấn tượng, nhưng việc chuyển sang đá hậu vệ cánh đã khiến anh lột xác.

Trong khi trước đây, anh thường có xu hướng bó vào trung lộ và tắc nghẽn trong đó, thì vai trò mới giúp anh nhận bóng trong khoảng không gian rộng. Là một cầu thủ rê bóng xuất sắc, khoảng trống này là hoàn hảo để Carrasco triển khai tấn công cho Atlético. Dễ dàng đánh bại đối thủ với khả năng khống chế bóng cận chân của mình, anh có thể lựa chọn tạt bóng hoặc dẫn bóng vào trung lộ rồi chọc khe cho tiền đạo. Anh cũng sở hữu tốc độ đủ tốt để chồng biên không kém gì bất cứ một hậu vệ cánh đích thực nào.

Ở bên phải, Kieran Trippier là sự lựa chọn đầu tiên không cần bàn cãi. Những đường tạt bóng của anh tốt thế nào thì cứ nhìn hành trình vào bán kết World Cup 2018 của ĐT Anh sẽ rõ. anh ấy thường xuyên chạy nước rút ở phía sau khi Atlético tấn công bên phải. Mặc dù không phải nhận nhiều trách nhiệm phòng ngự nhờ bộ 3 trung vệ phía sau, nhưng Trippier có xu hướng lùi sâu hơn cầu thủ chạy cánh đối diện và do đó, anh cùng với Koke và Hermoso nằm trong số những cầu thủ dẫn bóng nhiều nhất của Atleti.

Trippier lùi sâu hơn một chút không tạo ra vấn đề về chiều rộng cho Atléti nhờ Marcos Llorente. Chàng trai người địa phương là một trong số những cầu thủ chuyển màu áo từ trắng của Real sang sọc đỏ trắng của Atlético, nhưng không mấy ai có mối liên hệ với Real đậm đặc như Llorente: cha, ông nội và người chú vĩ đại của anh - cầu thủ chạy cánh huyền thoại Paco Gento - chủ tịch danh dự hiện tại của CLB, đều chơi cho Real. Tuy nhiên, gặp khó khăn để bứt phá ở câu lạc bộ thời niên thiếu của mình, Llorente đã chuyển hướng và thành công rực rỡ tại Atleti.

Linh hoạt hoán đổi giữa các vị trí tiền vệ trung tâm, chạy cánh và tiền đạo lùi, Llorente là một cầu thủ năng nổ và cực kỳ nhanh nhẹn. Khi Trippier bị kèm, Llorente thực hiện đường chạy chéo sang cánh phải, tăng tốc đột phá phía sau lưng hậu vệ biên của đối phương để nhận và tạt bóng. Anh chuyền bóng khá tốt nhưng đặc biệt bùng nổ với những pha đột phá ở 1/3 sân đối phương, nơi anh thường có những pha chạy chỗ ấn tượng rồi dứt điểm, thể hiện ở 12 bàn thắng tại La Liga mùa này, hoặc vượt qua các hậu vệ đối phương.

Saul Niguez là một cầu thủ khác chuyển từ Real sang Atlético. Phần lớn thời gian anh dành để nấp sau cái bóng của Koke tại Wanda Metropolitano. Sau khi bỏ lỡ chức vô địch La Liga 2014 vì được đem cho mượn tại Rayo Vallecano, anh đã bứt phá lên đội một trong mùa giải tiếp theo. Giống như Koke, Saul thường dạt ra cánh trong sơ đồ 4-4-2 nhưng được đưa vào trung tâm trong sơ đồ 4-3-3. Nhưng Simeone sử dụng sự đa năng của cậu học trò ở mức độ cao hơn: anh được bố trí đá hậu vệ cánh, trung vệ hoặc thậm chí tiền đạo.

Không giống Koke, Saul không quá phù hợp với vai trò chỉ huy ở trung tâm hàng tiền vệ. Anh có thể và từng chơi vai trò đó, tuy nhiên khả năng chuyền bóng lại hơi thất thường: Saul có thể chơi lùi sâu và tung ra một đường chuyền dài hoàn hảo cho các tiền đạo, nhưng ngay sau đó lại lập tức thực hiện hỏng một đường chuyền ngắn đơn giản. Anh sẽ hiệu quả hơn khi được xếp đá vai trò tiền vệ con thoi nhờ sở hữu năng lượng vô biên tương tự Llorente, chịu khó di chuyển, sút xa và đi bóng qua người. Nhưng nếu như Llorente chơi hưng phấn, bùng nổ ở tốc độ cao, thì Saul thiên về kỹ thuật hơn, giữ bóng dưới áp lực tốt và thường xử lý bóng một chạm.

Thomas Lemar đã theo chân Carrasco đến Atletico từ Monaco, với mức phí thậm chí còn lớn hơn. Anh được coi là nhân tố chủ chốt trong nỗ lực củng cố hàng công của Atleti, khi Simeone chuyển đổi từ việc sử dụng các tiền vệ dạng box-to-box đá dạt biên như Koke và Saul sang mẫu cầu thủ tấn công điển hình hơn như Lemar. Cầu thủ người Pháp đã gặp rất nhiều vấn đề trong thích nghi, khi chỉ có được 2 bàn thắng và 2 đường kiến ​​tạo ở La Liga trong mùa giải đầu tiên, thậm chí không thể ghi bàn ở mùa tiếp theo. Rất may, giống như Carrasco, Lemar đã được hưởng lợi rất nhiều từ những thay đổi của Simeone mùa này.

Chơi tốt cả 2 bên cánh và trung tâm, thuận chân trái và thích đá cánh phải, Lemar là một mẫu cầu thủ có thể đảm nhiệm nhiều vai trò trong sơ đồ của Simeone. Sở hữu kỹ năng rê bóng xuất sắc, anh có thể nhận bóng trong những phạm vi hẹp sau đó lao lên phía trước, giữ bóng cận chân bằng những cú chạm nhỏ, sau đó dẫn bóng bằng những bước dài khi tìm ra khoảng trống. Lemar cũng sở hữu một nhãn quan chuyền bóng tuyệt vời. Bằng những tình huống rê dắt bóng, Lemar có thể thu hút các hậu vệ, tạo ra nhiều không gian hơn cho đồng đội, trong khi sự khéo léo khiến anh rất khó bị dồn vào thế chân tường, và nếu không thể áp sát, Lemar sẵn sàng tung ra một cú sút xa lợi hại.

Một bản hợp đồng thậm chí còn đắt đỏ hơn, Joao Félix lúc đầu cũng gặp khó khăn, tuy nhiên đã được trao cho một nền tảng tốt hơn để toả sáng với những điều chỉnh của Simeone trong mùa giải này. Có thể hình mảnh mai, cầu thủ người Bồ Đào Nha không mang phong cách chiến đấu điển hình của Atleti, nhưng Simeone có lý do rõ ràng khi chiêu mộ anh. Félix sẽ di chuyển giữa các tuyến, tìm cách nhận bóng với thân người quay ngang và rồi dẫn bóng qua hàng thủ đối phương. Một mẫu cầu thủ rê bóng kỹ thuật, hoán đổi bóng giữa hai chân để tránh những pha tắc bóng, và có thể tì đè các hậu vệ đối phương tốt đáng ngạc nhiên so với thể hình của anh. Rất thoải mái trong không gian hẹp, Felix có thể phối hợp nhanh với đồng đội hoặc dùng kỹ thuật qua người rồi tung ra một đường chuyền sát thủ hướng về phía tiền đạo. Anh không phù hợp với lối chơi trực diện trước đây, nhưng phong cách của Atlético hiện tại giúp cầu thủ người Bồ Đào Nha nhận bóng nhiều hơn, có cơ hội tỏa sáng lớn hơn.

Dày mình hơn Félix, Angel Correa là một cầu thủ phù hợp với triết lý Simeone hơn, nhưng anh vẫn đảm bảo được các vai trò tương tự đồng đội người Bồ Đào Nha. Với trọng tâm thấp và khả năng chạm bóng tuyệt vời, Correa có thể nhận bóng ở không gian hẹp, rê bóng, qua người và phối hợp với đồng đội. Anh cũng có thể chuyển hướng cực kỳ nhanh chóng, thường thực hiện các chuyển động về phía quả bóng sau đó để nó trôi qua, khiến đối thủ bị mất đà do dồn quá nhiều trọng lượng cơ thể về một hướng trong khi lại không thể chuyển sang hướng ngược lại nhanh như Correa.

Đã chơi cho Atleti từ năm 2015, cầu thủ người Argentina phù hợp hơn với phong cách trước đây: trực diện và tràn đầy năng lượng. Trong khi Félix có thể tinh quái tránh sự chú ý để có mặt ở vị trí nhận bóng, Correa sẽ tự tạo ra khoảng trống bằng những bước di chuyển để nhận bóng. Cả hai đều hoàn thành nhiệm vụ tương tự, nhưng cách thực hiện của họ là rất khác nhau.

Atleti của Simeone luôn dựa vào những pha phối hợp nhanh trong tấn công để tạo ra cơ hội và giờ họ thậm chí còn được trang bị tốt hơn để làm điều đó. Thứ nhất, họ có nhiều nhân sự phù hợp hơn để chơi theo cách này, với nhiều cầu thủ tấn công giàu kỹ thuật hơn là những cầu thủ giàu thể lực trước đây. Thứ hai, những cầu thủ này hiện nhận bóng trong hoàn cảnh tốt hơn. Trước đây, họ có thể phải khống chế một đường chuyền dài hoặc tranh chấp bóng hai, trong khi bây giờ họ nhận những đường chuyền ngắn đến từ những pha phối hợp. Khả năng chơi biên của Atleti cũng có lợi cho những cầu thủ ở trung tâm, khi đối phương phải tung nhiều người hơn ra biên để ngăn chặn các đợt tấn công rộng của Atlético, tạo ra nhiều khoảng trống hơn cho các cầu thủ ở trung lộ.

Cũng cần phải nhấn mạnh rằng mặc dù phong cách mới của Atlético được xem là để giúp các cầu thủ mới thích nghi tốt hơn, nhưng phong cách cũ của họ không thực sự phù hợp nữa. Các bàn thắng của Atlético trong mùa giải vô địch La Liga 2014 chủ yếu đến từ những pha bóng cố định, phản công và đoạt lại bóng bên phần sân đối phương để nhanh chóng phá lưới. Với những cầu thủ to lớn giàu thể lực, Atletico đã ghi 18 bàn thắng từ các tình huống cố định trong mùa giải 2013/14; mùa này, với sự ưu tiên cho những chuyên gia kỹ thuật, con số này đã giảm xuống chỉ còn 9.

Những pha phản công của họ cũng không còn tính sát thương quá cao. Ở thời đỉnh cao, Suarez là cầu thủ hoàn hảo cho lối chơi phản công của Simeone, với hai hàm răng chẳng cần phải ngậm dao cũng khiến đối phương chết khiếp. Tuy nhiên, ở tuổi 34, tốc độ không còn là điểm mạnh của Suarez. Với chiều cao 1m82, ngôi sao người Uruguay không hề bé nhỏ nhưng cũng không phải mẫu tiền đạo làm tường lý tưởng như Diego Costa, vì vậy không thể áp dụng một lối đá bóng dài trực diện.

Điểm mạnh nhất của Suarez là kỹ năng dứt điểm, và kỹ năng đó được cộng hưởng với lối chơi thông minh tinh quái, giúp anh vẫn là chân sút số một của Atletico. Anh có vô số mẹo vặt để loại bỏ các hậu vệ, đứng ở vị trí việt vị trước khi lùi về sau và nhận bóng, hoặc chọn vị trí phía cột xa, chờ đợi các quả căng ngang để ghi bàn, giúp anh bù đắp cho sự sa sút về tốc độ. Điều này có nghĩa là mặc dù Atleti có thể không còn chuyền thẳng từ hàng thủ lên cho Suarez, nhưng nếu họ có thể kiên nhẫn phối hợp, tiền đạo kỳ cựu này hoàn toàn có thể tìm ra những khoảng trống trong vòng cấm.

Suarez đứng ở vị trí việt vị khi các đồng đội triển khai bóng

Suarez đứng ở vị trí cột xa để chờ một quả căng ngang

Hơn thế nữa, Suarez cũng thừa kỹ thuật để tung ra những đường kiến tạo thông minh​​, tham gia vào các pha phối hợp giữa các tuyến khi Atleti đưa bóng vào vòng cấm thay vì chỉ chực chờ cơ hội ghi bàn thắng.

Atletico không có phương án thay thế phù hợp nếu họ muốn trở lại phong cách trực diện trước đây. Họ có Costa vào đầu năm 2020, nhưng bị ảnh hưởng nặng nề bởi tuổi tác và chấn thương, tiền đạo này không còn giữ được phong độ của chính mình cách đây 7 năm và đã rời đi để tìm kiếm suất đá chính vào tháng 12.

Moussa Dembélé gia nhập dưới dạng cho mượn vào tháng Giêng nhưng hầu như không ra sân. Phải nhìn nhận rằng cầu thủ này không may mắn, khi bị nhiễm Covid-19, rồi sau đó lại bị chấn thương trong lúc tập. Cầu thủ người Pháp nhanh hơn và to cao hơn Suarez, nhưng chỉ ghi 1 bàn sau 16 trận trong nửa đầu mùa giải cho Lyon không cho thấy anh sẽ là một sự thay thế tốt hơn.

Phòng ngự

Thông thường khi một đội chọn thay đổi đội hình để có thêm một trung vệ, bạn sẽ hình dung mục đích chính của họ là cải thiện khả năng phòng ngự, nhưng điều này không hẳn đúng với trường hợp của Atlético. Bản thân họ đã là một trong những đội phòng ngự tốt nhất thế giới và vì vậy không thực sự có nhiều chỗ để cải thiện, tuy nhiên, việc chuyển sang chơi sơ đồ 3 trung vệ sẽ điều chỉnh một số khía cạnh trong phòng ngự của họ.

Thứ nhất, chỉ đơn giản là có thêm sự bọc lót. Nếu bạn có 5 người để bao phủ chiều rộng của sân thay vì 4 người như trước, không chỉ công việc của các cầu thủ trở nên dễ dàng hơn nhờ được đảm trách ​​một khu vực nhỏ hơn, mà còn dễ dàng khoả lấp sai sót nếu có, ít rủi ro hơn vì có nhiều đồng đội hơn để đảm đương trách nhiệm của mình.

Lấy ví dụ với bàn thắng mở tỷ số của Athletic Bibao trong chiến thắng của CLB này trước Atlético. Felipe bị kéo ra bên cánh trái và bị đánh bại, nhưng, không có sự che chắn khi Atletico đang chơi 4 hậu vệ, Stefan Savic không thể di chuyển và bọc lót cho Felipe mà không để Asier Villalibre tự do.

Sau đó, đối chiếu nó với cuộc tấn công này của Cadiz, nơi Atleti đang sử dụng ba trung vệ. Savic bị đánh bật ra xa, nhưng José Maria Giménez có thể băng vào và bọc lót nhờ có Mario Hermoso sau lưng. Hermoso theo dõi đường chạy của Anthony Lozano, cho phép Giménez tự do di chuyển và ngăn chặn Alvaro Negredo.

Một hàng hậu vệ 3 người cũng mang lại lợi ích rõ ràng tương tự khi phòng thủ bóng bổng: thêm một người để phá bóng và đảm bảo đối phương có ít khoảng trống hơn.

Song song với những lợi ích chung này, sơ đồ 3 hậu vệ cũng tương thích với đặc trưng phòng ngự của Atlético. Khi phòng ngự khu vực rộng trong sơ đồ 4-4-2, các hậu vệ cánh và tiền vệ cánh của Atleti sẽ tìm cách dồn đối phương vào đường biên trong khi những người ở phía đối diện dồn vào trong để hỗ trợ các cầu thủ trung tâm. Tuy nhiên, khi bóng ở trung lộ, các hậu vệ biên sẽ di chuyển ra sát đường biên từ sớm, nhằm chặn hướng chuyền sang biên cho cầu thủ đá cánh đối phương, điều này sẽ mở ra khoảng cách lớn giữa họ và các trung vệ. Hàng tiền vệ phía trước của họ sẽ hẹp lại, chặn những đường chọc khe tầm thấp vào những khoảng trống này, dù vẫn có nguy cơ bị đối phương chọc khe bổng qua đầu tuyến tiền vệ.

Trong hệ thống 4-4-2 cũ của Atleti, các hậu vệ cánh sẽ phải dạt biên sớm để ngăn cản đối phương tạt bóng, mở ra khoảng trống giữa họ và các trung vệ. Để chặn hướng chuyền qua những khoảng trống này, hàng tiền vệ sẽ phải bó hẹp lại

Việc chuyển sang chơi sơ đồ 3 hậu vệ sẽ đưa một trong những tiền vệ ra ngoài và đặt vào tuyến sau, dẫn đến việc phân phối cầu thủ ở khu vực trung tâm đồng đều hơn. Thay vì có 4 người ở hàng tiền vệ và 2 người ở trung tâm hàng thủ, họ có 3 người ở mỗi tuyến. Có 3 trung vệ đơn giản có nghĩa là có thêm một cầu thủ để chia sẻ không gian trung tâm đó, để lại những khoảng trống nhỏ hơn giữa trung vệ và hậu vệ cánh, và do đó sẽ ít khoảng trống hơn để đối phương tận dụng. Việc mất một tiền vệ khiến đối phương dễ dàng hơn ở giữa sân, tuy nhiên, 3 người nhìn chung vẫn đủ để đảm bảo an toàn ở đó.

Có ba trung vệ cũng giúp giải quyết mọi vấn đề về nhân sự. Diego Godin thực sự là một hậu vệ đẳng cấp thế giới và vì vậy, mặc dù tất cả những người thay thế anh đều rất tốt, nhưng bất cứ ai thay thế anh trong hàng thủ 4 người đều là một bước lùi về chất lượng chuyên môn. Một người không thể cáng đáng được khoảng trống Godin bỏ lại, vậy thì Simeone dùng 2 người. Với 3 trung vệ, áp lực lên tuyến dưới đã được giảm bớt đáng kể.

Hermoso không sở hữu thể chất đặc trưng của một trung vệ Atlético. Anh không mạnh mẽ ở trên không và thường bối rối khi tiếp đất. Do đó, anh không hiếu chiến, chỉ thích đi trước một bước bằng cách đọc tình huống, sau đó lao vào đánh chặn khi có cơ hội. Anh cũng sở hữu tốc độ để vượt qua và bọc lót phía sau đồng đội nếu họ bị kéo ra khỏi vị trí, hoặc lách trước một kẻ tấn công để giành lấy bóng.

Trái ngược với Hermoso, Giménez là một trung vệ dập tuyệt vời, có khả năng áp đảo hầu hết các đối thủ về mặt thể lực. Sự kiên cường mạnh mẽ của anh là hoàn hảo cho Simeone, đánh bại những quả tạt và xông xáo tranh chấp bóng. Dù không hẳn là chậm chạp nhưng thể hình to lớn khiến anh không có được khả năng xoay trở nhanh, điều này được bù đắp bằng lối chơi đầu óc, giúp anh phát hiện nguy hiểm sớm và điều chỉnh vị trí của mình để loại bỏ nó. Trở ngại lớn nhất của Giménez chỉ đơn giản là liên tục bị chấn thương hành hạ.

Savic có chiều cao và thể hình để có thể bắt nạt các tiền đạo đối phương, tuy nhiên anh sở hữu một cái đầu lạnh hơn so với đồng đội người Uruguay của mình. Cầu thủ người Montenegro không ngại tranh chấp, nhưng việc xoay chuyển khá chậm khiến anh phải cảnh giác, tránh tham gia quá quyết liệt vào các pha bóng. Anh thường chọn cách chỉ đưa chân ra lấy bóng, và nếu trượt thì vẫn có tiếp tục bám đuổi, thay vì xoạc bóng rồi ngẩn ngơ nhìn đối phương thoát xuống. Anh cũng rất điềm tĩnh trước các quả tạt, phán đoán trước đường đi của bóng rồi cố gắng xử lý nhanh hơn đối phương thay vì đối mặt trực diện.

Mặc dù đã 30 tuổi nhưng Felipe là một cầu thủ khá đặc trưng cho phong cách của Simeone. Là một hậu vệ bình thường, sự thiếu thốn về kỹ thuật được anh bù đắp bằng kỹ năng phòng ngự thượng hạng. Felipe mạnh mẽ trong không chiến, mạnh mẽ trong tranh chấp và rất nhanh nhẹn. Điều này cho phép anh có thể lựa chọn lao lên tranh bóng hoặc lùi lại bọc lót cho đồng đội.

Trấn giữ khung thành phía sau họ, Jan Oblak là một trong những thủ môn xuất sắc nhất thế giới, nếu không muốn nói là xuất sắc nhất. Anh không phải là một thủ môn quá hiện đại - bạn sẽ không thấy Oblak lao ra để quét phía sau lưng hàng phòng ngự hoặc cố gắng rê bóng trước mặt cầu thủ đối phương (mặc dù anh chơi chân không tệ, nhưng lại chọn đưa ra những đường chuyền thấp, chính xác hơn là bổng và dài) - và anh thậm chí không chỉ huy vòng cấm địa, chỉ ra ngoài để ngăn cản các quả tạt xung quanh khu vực 5m50, tuy nhiên hiếm có ai bắt bóng giỏi hơn anh. Khả năng chọn vị trí tuyệt vời, khả năng phản xạ và tiếp cận siêu đẳng để thực hiện các pha cứu thua, và sự điềm tĩnh trong những pha một đối một.

Đó là nơi mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp. Một trong những điểm chính khiến Kieran Trippier bị chỉ trích ở Tottenham là khả năng phòng ngự, nhưng anh đã cải thiện rõ ràng điều này khi làm việc với Simeone. “Ở Premier League, tôi thường rất háo hức dâng cao”, anh nói. "Tôi cảm thấy ở đây, sự hiểu biết của tôi về thời điểm khi nào cần tiến lên, khi nào cần phòng ngự, chọn vị trí, đã được cải thiện rất nhiều. Rõ ràng là tôi có thể cải thiện khả năng phòng ngự của mình, điều mà tôi cần phải làm, và ở khía cạnh này thì không có nơi nào tốt hơn, không có CLB nào tốt hơn Atletico cả. Về mặt chiến thuật, HLV làm việc với cá nhân từng người. Với tôi, quản lý nhân sự là điều quan trọng nhất và tôi nghĩ ông ấy thật không thể tin được ở khả năng đó".

Vấn đề lớn nhất của Trippier là thiếu thể chất. Anh vừa chậm vừa không đặc biệt mạnh mẽ, có nghĩa là đối thủ có thể vượt qua anh bằng tốc độ, và ngay cả khi anh đuổi kịp cũng khó tì đè thành công. Phương pháp Simeone áp dụng cho các hậu vệ cánh định vị, di chuyển sớm để chặn các quả tạt đã nâng tầm Trippier.

Ở bên trái, Renan Lodi có thể vô cùng hung hãn, nhưng sở hữu tốc độ đủ tốt để đuổi theo sau khi bị vượt qua, và cách cầu thủ này đeo bám đối phương khiến Simeone không thể bỏ rơi anh.

Tuy nhiên, cầu thủ người Brazil vẫn bị xếp sau Yannick Carrasco trong thứ tự ưu tiên của Simeone. Cầu thủ người Bỉ phòng ngự không tốt lắm. Anh thường xuyên dâng cao, để lại một khoảng trống lớn phía sau, cho phép các cầu thủ chạy cánh chạy vào phía sau anh. Thể chất nhanh nhẹn và mạnh mẽ giúp Carrasco khoả lấp điểm yếu một chút, nhưng rõ ràng anh không phải là một hậu vệ cánh bẩm sinh, và trung vệ bên cạnh anh thường xuyên phải băng ra để che chắn phía sau lưng.

Nó đặt ra câu hỏi về điều gì sẽ tốt hơn cho Atleti: có thêm một trung vệ ở hàng hậu vệ 5 người để đánh đầu phá bóng, hay chơi 4 hậu vệ với một hậu vệ trái có khả năng ngăn cản đối phương tạt bóng ngay từ đầu? Trong phần cuối của mùa giải, Simeone đã thay đổi luân phiên giữa hai người trong các trận đấu, với Carrasco di chuyển giữa hai tuyến và Lodi hoặc Hermoso hoán đổi giữa hậu vệ cánh và trung vệ.

Pressing

Một vấn đề đau đầu khác trong cách thiết lập trận đấu mới của Atleti là làm thế nào để giành bóng bên phần sân đối phương.

Như đã đề cập ở trên, phần lớn các bàn thắng của Atlético trong mùa giải vô địch La Liga cách đây 7 năm đến từ những pha bóng cố định, phản công và đoạt lại bóng ở 1/3 cuối sân để dứt điểm nhanh trước khung thành. Hai phương án ghi bàn đầu tiên đã không còn phù hợp, vậy còn phương án cuối cùng thì sao?

Về khía cạnh chống phản công, Atletico không thay đổi nhiều. Trước đây các tiền đạo và tiền vệ sẽ cùng tạo thành một khối hẹp ở trung lộ trong khi các hậu vệ biên dâng cao và rộng; giờ đây các cầu thủ tấn công tạo thành một khối hẹp ở trung lộ, trong khi các cầu thủ chạy cánh dâng cao và rộng. Nếu Atleti để mất bóng bên phần sân đối phương, sẽ có rất nhiều cầu thủ ở đó nhanh chóng đuổi theo và thu hẹp khoảng không. Saul, Llorente và Lemar có thể không có kỷ luật cần thiết để lùi về bảo vệ hàng thủ, nhưng họ có sức chiến đấu và nghị lực để giành lại bóng.

Một lối chơi kiên nhẫn hơn sẽ giúp ích cho khía cạnh này trong lối chơi của họ. Từ từ tiến lên cho phép họ tiết kiệm năng lượng và có nhiều thời gian hơn để cân nhắc vị trí của mình thay vì nhanh chóng lao về phía trước với những pha phản công.

Đó là quá trình chuyển đổi mà không phải mọi thứ đều hoàn toàn thích hợp. Việc thay đổi thành 5 hậu vệ có nghĩa là Atletico hiện có một nửa số cầu thủ trên sân thi đấu ở tuyến sau; điều đó không cho phép họ thu hồi bóng ở phần sân đối phương tốt như trước.

Thay vào đó, Atlético tiếp tục chơi pressing theo sơ đồ 4-4-2. Khi đá sơ đồ 3-5-2 và cần pressing, cầu thủ chạy cánh trái sẽ đẩy lên hàng tiền vệ, trong khi trung vệ ở gần anh ta nhất sẽ di chuyển ra biên như hậu vệ trái; trong sơ đồ 3-4-3, tiền vệ tấn công bên cánh trái sẽ di chuyển lên bên cạnh tiền đạo, cầu thủ chạy cánh trái sẽ di chuyển lên hàng tiền vệ và trung vệ lệch trái sẽ chuyển sang vị trí hậu vệ trái. Carrasco là một cầu thủ chạy cánh tự nhiên và Hermoso, thường chơi ở vị trí trung vệ bên cạnh, đảm nhiệm tốt vai trò hậu vệ cánh, không ai gặp khó khăn với những sự linh hoạt này và nó giúp cho Atletico không gặp nhiều vấn đề trong thay đổi lối chơi.

Kết

Sau nhiều năm cố gắng, Simeone dường như cuối cùng đã tìm ra cách để thay đổi Atletico thành một đội bóng tạo cơ hội tốt hơn mà vẫn không phải hy sinh bản sắc riêng biệt của họ. Tuy nhiên, để có được ngày hôm nay là một quá trình không hề đơn giản.

Quyết định treo giò Trippier 10 trận và ngay sau đó là chấn thương của Carrasco đã khiến Atletico suýt chút nữa bị Real Madrid và Barcelona đuổi kịp. Sime Vrsaljko chỉ vừa trở lại sau ca phẫu thuật đầu gối thứ 3 trong 2 năm, và anh không đủ sung sức để đảm trách hành lang phải, buộc Llorente và Correa đôi lúc phải "đóng thế" ở vị trí này.

Không có hai hậu vệ cánh hàng đầu, Atleti bắt đầu gặp khó khăn và Simeone đã làm điều mà ông luôn làm khi mọi thứ bắt đầu không ổn: trở lại với lối chơi cũ kĩ. Tuy nhiên, đó chỉ là giải pháp tạm thời, ngay khi Carrasco và Trippier trở lại, Simeone lập tức xoay sang dùng sơ đồ 3 hậu vệ một cách đầy biến ảo.

Atletico mới mẻ của Simeone đã thành công bước đầu với chức vô địch La Liga 2020/21. Câu hỏi tiếp theo là những thay đổi của "sát thủ ngậm dao" có thể mang đến một kỷ nguyên thành công mới cho Rojiblancos mà không cần trở về với tư tưởng 4-4-2 đã ngấm quá sâu vào máu thịt của họ nữa hay không?

    Bình Luận