Công tâm mà xét, Việt Nam chỉ thực sự đá hay trong 10 phút cuối trận. Trong một ngày mà các cầu thủ Trung Quốc chơi không quá xuất sắc thì bỗng dưng Việt Nam cũng bình thường đến lạ lẫm.
Thực tế ấy có lẽ đến từ việc, đoàn quân của ông Park Hang Seo vừa trải qua một chuyến bay dài và cả đội không có một trận đấu chính thức nào để duy trì phong độ trong một tháng qua. Ngoại trừ những trận giao hữu với quân xanh là U22 Việt Nam, Quang Hải và các đồng đội gần như phải tự duy trì thể lực và phong độ qua các giáo án có sẵn. Đây là một thiệt thòi trông thấy khi mà V-League đã bị hủy.
Chắc chắn, với 3 bàn thua nhận phải trên đất UAE, BHL Việt Nam sẽ phải xem lại băng ghi hình rất kĩ để tìm ra những đối sách hợp lí cho những trận đấu tiếp theo. Những chỉ trích hướng về cầu thủ hay BHL vào thời điểm này đôi khi chẳng mang lại ích lợi gì. Nên nhớ, khi bước vào vòng đấu loại thứ 3, chúng ta đã xác định rõ ràng Việt Nam là đội bóng yếu nhất trong bảng đấu của mình. Vậy chuyện các học trò của ông Park Hang Seo vẫn chưa có điểm số nào sau 3 trận là điều hết sức bình thường, một chuyện đã được dự báo từ sớm.
Thậm chí, bằng việc bùng nổ trong 10 phút cuối, Việt Nam đã khiến Trung Quốc phải "tim đập chân rung". Có lẽ vào thời điểm Tiến Linh ghi bàn, HLV Li Tie là người cảm nhận rõ nhất những áp lực mà đội nhà gánh chịu. Một trận hòa sẽ khiến cơ hội cạnh tranh vị trí thứ 3 của Trung Quốc ở bảng B gần như khép lại. Ngoài ra, ông Li Tie cũng có khả năng bị sa thải nếu kết quả hòa với Việt Nam được giữ nguyên đến hết trận.
Nhưng với một từ "nếu" người ta có thể bỏ cả Paris vào một cái chai! Thất bại mặc nhiên là thất bại. Việt Nam cần lấy kinh nghiệm xương máu này để trưởng thành hơn trong tương lai. Ít ra, qua trận thua này, chúng ta nhận ra Hồ Tấn Tài là một cầu thủ có khả năng gây đột biến cao. Hay Việt Nam có khả năng chơi sòng phẳng với Trung Quốc thay vì co cụm phòng ngự.
Nhìn rộng ra, Việt Nam đang tiến bộ qua từng trận đấu. Ở trận đấu đầu tiên, chúng ta thua cách biệt hai bàn. Đến trận gặp Australia, những chiến binh áo đỏ chỉ chịu thua một khoảnh khắc xuất thần. Và đến lượt đấu thứ ba, Việt Nam cũng chỉ thua đúng 1 bàn ở phút bù giờ. Đó là một đồ thị đi lên rõ rệt. Thậm chí, chỉ cần điều chỉnh chiến thuật hợp lí hơn một chút trong 5 phút bù giờ, Việt Nam hoàn toàn có thể mang về quê nhà một trận hòa lịch sử.
Nói chung, chúng ta không lạc quan tếu trước thực tại của đội tuyển. Việt Nam vẫn là đội yếu nhất ở bảng B, nhưng khi thầy trò ông Park đã ghi được 2 bàn vào lưới Trung Quốc, tại sao không mơ nhiều hơn ở các loạt trận tiếp theo? Có thể là 1 điểm đầu tiên chăng?
NHM Việt Nam ăn mừng HCV SEA Games:
Bình Luận