Saudi Arabia rõ ràng không bung hết sức trước Việt Nam. Thậm chí, họ cũng không có phong độ quá cao nếu so với trận lượt đi. Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, các đối thủ luôn tìm thấy mành lưới của tuyển Việt Nam. Thật khó trách bất kì ai trong pha bóng diễn ra ở phút 31 đó. Trong một tình huống gần như xoay lưng với khung thành, Al-Muwallad vẫn tung ra một quả tạt chất lượng và khi mà Saleh Al-Shehri bật cao đánh đầu lái bóng thì Tấn Trường gần như không còn cơ hội để cứu bóng nữa rồi.
Thắng trận này, Saudi Arabia đã có được 16 điểm sau 6 lượt trận. Có vẻ chiếc vé đến Qatar chỉ còn là vấn đề thời gian với thầy trò ông Hervé Renard. Và để có một vị thế như vậy ở châu Á, Saudi Arabia đã bỏ rất nhiều công sức.
Nên nhớ, năm 2012, Saudi Arabia đã tụt xuống vị trí thứ 126 trên BXH của FIFA và giờ thì họ đã trở lại mạnh mẽ. Điều thần kỳ nào đã giúp họ đứng dậy nhanh chóng như vậy?
Phải thừa nhận rằng, Saudi Arabia có một tiềm lực rất tốt. Giải VĐQG của nước này đang hướng theo mô hình của Premier League. Chính quyền Saudi Arabia thậm chí đã thuê Boston Consulting Group, tập đoàn tư vấn hàng đầu thế giới, để phân tích và vạch ra chiến lược giúp giành quyền đăng cai World Cup trong tương lai.
Tham vọng mở rộng sức ảnh hưởng của Saudi Arabia còn được thể hiện rõ khi Quỹ đầu tư công của họ (PIF) vừa mới mua lại đội bóng Newcastle với số tiền bỏ ra lên tới 320 triệu bảng. Rõ ràng, giấc mơ World Cup hay giấc mơ lọt vào top 20 thế giới như lãnh đạo Saudi Arabia vạch ra là không hề viễn vông. Họ đã đổ rất nhiều tiền của. Và thực tế thì dự án của họ mới chỉ khởi động ở những bước đầu. Vậy còn Việt Nam của chúng ta thì sao?
Tất nhiên, NHM và các lãnh đạo của Việt Nam cũng rất ước mơ một ngày nào gần nhất quốc ca Việt Nam được vang lên ở sân chơi World Cup. Mơ thì không tốn thuế, nhưng theo đuổi giấc mơ như Saudi Arabia thì tốn rất nhiều thuế. Với một nền bóng đá phát triển từ rất lâu như Saudi Arabia mà họ vẫn còn vắng mặt ở World Cup 2014 thì tuyển Việt Nam vấp váp trong lần đầu tiên tham dự vòng loại thứ 3 là điều dễ hiểu.
Vấn đề của Việt Nam, như HLV Park Hang Seo đã nhận xét cách đây ít ngày đó là phải đổ tiền cho khâu đào tạo trẻ. Đã 4 năm từ khi ông Park đặt chân đến Việt Nam, thế mà ông vẫn không tìm được một nhân tố nào mới để thay Tiến Linh và Hà Đức Chinh. Có vẻ, đã đến lúc Việt Nam phải dùng cách hơi "cực đoan" như người Nhật. Đó là nói "không" với các tiền đạo gốc Phi để tạo điều kiện tối đa cho các tiền đạo nội phát triển. Chỉ có vậy thì Việt Nam mới có thêm chút hi vọng ở kì vọng loại 4 năm tới.
Tấm huy chương vàng Sea Games của Bóng đá Việt Nam
Bình Luận