Giữ mãi cô đơn
Sau khi ghi bàn, Nguyễn Quang Hải ăn mừng cảm xúc khi giúp U23 Việt Nam có chiến thắng lịch sử trước U23 Australia, tại Vòng chung kết U23 châu Á 2018.
Tuy nhiên sau trận đấu, khi các đồng đội đang ăn mừng, chung vui cùng người hâm mộ có mặt tại SVĐ Côn Sơn, thì Quang Hải lặng lẽ ngồi một mình trên băng ghế huấn luyện. Anh bật khóc...
Có lẽ nếu không hiểu được câu chuyện đáng buồn của anh, người ta sẽ chẳng ai biết được vì sao Hải ghi bàn rồi lại ngồi đơn côi mà khóc. Một câu chuyện dài ở phía sau giọt nước mắt ấy. Đó không phải giọt nước mắt vì quá vui sướng, xúc động mà đó là những nỗi niềm khi anh nhớ về người thầy, người cha nuôi chắp cánh cậu bé 10 tuổi quê Đông Anh năm nào đến với niềm đam mê trái bóng tròn.
Anh nhớ thầy, nhớ một người cha đã từng đồng hành với Hải suốt cả quãng đời thơ ấu. Mất mát ấy lớn lắm chứ! Nhưng có mấy ai hiểu được nếu Quang Hải không khóc. Anh sẽ còn cảm ơn những giọt nước mắt ấy lâu hơn nữa vì chính điều đó đã trở thành một chiếc chìa khóa mở cửa trái tim của những người hâm mộ đội tuyển U23 Việt Nam.
Quang Hải đã truyền đến chúng ta hai thông diệp. Về chính bản thân anh và về bóng đá. Phần bàn thân Quang Hải, người hùng của U23 Việt Nam trong trận thắng vẻ vang trước U23 Australia, ta thấy được một nỗi cô đơn. Cách đây 6 năm, cha nuôi của Hải, ông Vũ Minh Hoàng qua đời để lại cho cậu con trai một lòng quyết tâm phải tỏa sáng cho bằng được để đền đáp những kỳ vọng từ cha.
Anh giữ nỗi đơn côi ấy quá lâu rồi. Lâu đến độ chỉ cần một phút vinh quang cũng khiến bao niềm hạnh phúc tuôn trào. Có lẽ nếu không có đông khán giả ở đấy, Quang Hải đã thét lên: "Con làm được rồi cha ơi!" Khoảnh khắc quá đẹp và cũng quá đáng thương! Nếu sau này có chuyện gì ấp ủ cứ nói ra nhé Hải! Đừng giữ mãi cô đơn ấy trong lòng!
Từ yêu thương đến yêu thương
Thông điệp thứ hai mà Quang Hải gửi đến công chúng chính là hãy cảm bóng đá đừng xem môn thể thao này một cách hời hợt. Đội tuyển luôn cần danh hiệu, điều đó là tất yếu. Thi đấu buộc phải nỗ lực và cố gằng, đó là điều mà bất kỳ cầu thủ nào cũng phải biết.
Nhưng mấy ai cảm nhận được bóng đá bằng cả con tim biết yêu? Bóng đá như một sân khấu lớn vậy, các cầu thủ thi đấu trên đó để trình diễn tài năng của họ. Nhưng họ cũng là con người, biết yêu thương và cần được chia sẻ.
Bạn đã đủ cảm thông và kiên nhẫn để lắng nghe những câu chuyện đằng sau sân cỏ hay chưa? Mỗi cầu thủ đều có một cuộc đời và cần công chúng hiểu. Sân cỏ không chỉ là nơi ăn mừng bàn thắng và chỉ trích khi thất bại. Nơi đó có những giọt nước mắt của sự kìm nén cô đơn đến tận 6 năm trời.
Sau ánh hào quang của sân cỏ, cầu thủ còn gì? Bạn đã từng bao giờ đi xem bóng đá bằng trái tim đủ yêu chưa? Chắc có lẽ hơi khó để đòi hỏi tất cả mọi người có được sự cảm thông này. Nhưng ít nhất đừng xem đá bóng bằng sự hời hợt.
Có lẽ sau giọt nước mắt này Quang Hải sẽ mạnh mẽ bội phần vì anh đã thật sự trưởng thành khi biết nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân. Chiến thắng chỉ là bề nổi, cảm xúc mới thật sự là món quà mà đội tuyển U23 Việt Nam muốn gửi đến cho người hâm mộ quê nhà.
Với Quang Hải, anh đã cho chúng ta xúc cảm quá lớn. Đủ cô đơn để bật thành nước mắt và đủ cố gắng để bắt lấy thành công!
Bình Luận