Có rất nhiều điều để nói về làng HLV tại Việt Nam. Có thời điểm, các đội bóng muốn tìm một sự đột phá về tư duy bóng đá nên đã bẻ lái sang các HLV ngoại. Đến tận thời điểm này, nhiều đội bóng vẫn kiên định đi theo con đường này. Từ TP.HCM đến HAGL dù đã trải qua những quãng thời gian thăng trầm nhưng đến nay họ vẫn định hướng dùng các nhà cầm quân ngoại quốc. Tất nhiên, HAGL hay TP.HCM có cơ sở riêng để theo đuổi triết lý bóng đá của mình. Họ từng thất bại nhưng điều đó không làm giảm niềm tin của họ về con đường đã chọn.
Mỗi đội bóng có một hướng đi, một cách làm. Tất cả những điều đó phụ thuộc vào quan điểm của các ông bầu và tư duy bóng đá của họ. Trong sự đa dạng ấy vẫn có chỗ cho một con đường cũ kỹ nhưng không lỗi thời và hàm chứa khả năng bùng nổ, đó là sử dụng các HLV quốc nội. Bóng đá Việt Nam đã chứng kiến một cuộc chuyển giao thế hệ giữa các HLV. Những nhà cầm quân lão làng đã nhường sân chơi cho những người trẻ hơn vốn đang ở độ chín của sự nghiệp. Và chính họ đang mang đến những làn gió mát lành cho V.League, làm phong phú hơn đời sống bóng đá.
Sẽ có nhiều điều để nói về các HLV nội ở mùa giải vừa qua. Nhìn một cách tổng thể, có thành công, có thất bại, nhưng có cả những hành trình đi vượt giới hạn của không ít nhà cầm quân. Một Đức Thắng từng ngồi ghế nóng ở Bình Định nhưng rút cuộc đã về đích ngoạn mục. Một Việt Hoàng kiệm lời, không hoa mỹ, không ồn ào nhưng hiệu quả. Một Vũ Tiến Thành cá tính, mưu lược, biết tiến, biết thoái. Hành trình đi đến thành công của họ không chỉ mang đến sức lan tỏa cho giải đấu mà còn tạo ra cảm hứng khởi nghiệp cho nhiều nhà cầm quân khác. Họ sẽ tự tin bước ra sân khấu. Họ sẽ tự tin gánh vác trọng trách, làm quen với áp lực để khẳng định tài năng và khát vọng của mình. Và V.League mới mẻ từ một con đường cũ là như vậy.
Bình Luận