Dịch bệnh khiến các nhà tổ chức của AFC phải đổi phương thức thi đấu. Từ chỗ đá theo thể thức sân nhà - sân khách, AFC Champions League và AFC Cup quay sang đá tập trung tại một địa điểm. AFC muốn tiết kiệm tối đa thời gian trong bối cảnh nhiều nước vẫn phải gồng mình chống dịch. Thậm chí, có những nước vẫn giữ quyết định “đóng cửa bầu trời” hoặc đưa ra quy định cách ly ngặt nghèo. Và khi AFC chuyển đổi phương thức thi đấu thì điều đó ảnh hưởng đến các nền bóng đá thành viên, đặc biệt là Việt Nam vốn phải căng mình trên quá nhiều mặt trận do lịch thi đấu dồn toa từ năm 2021 qua 2022.
Người ta ví quỹ thời gian mà VPF đang sở hữu như chiếc chăn hẹp giữa mùa Đông. Co chiều nào cũng thiếu và đương nhiên, khó có thể đưa ra phương án làm hài lòng tất cả. Đặc biệt là quan niệm của chúng ta về đội tuyển U23 cũng quan trọng như ĐTQG. Có nghĩa là cả hệ thống phải dịch chuyển, thậm chí lùi lại để đảm bảo rằng, đội tuyển trẻ được chuẩn bị tốt nhất cho SEA Games, cho VCK U23 châu Á. Áp lực với các nhà tổ chức là vô cùng lớn khi cùng lúc phải cân bằng giữa quyền lợi của đội tuyển với các CLB và cả những đại diện ưu tú tại đấu trường châu lục.
HAGL đã được tạo điều kiện tốt nhất tại AFC Champions League. Và thực tế là họ chơi tốt khi các cầu thủ được toàn tâm toàn ý cho đấu trường lớn. Đương nhiên, Viettel cũng phải được trao quỹ thời gian vàng ngọc để thực hiện giấc mơ châu lục.
Thế nên, khi cả V.League dừng lại chờ Viettel nuôi chí lớn thì điều đó cũng đồng nghĩa, đội bóng này phải chiến đấu vì những người đã hy sinh quyền lợi vì họ. Đây không chỉ là câu chuyện của Viettel mà còn là sứ mệnh của cả V.League. Họ phải tiếp bước được những gì mà B.Bình Dương và Hà Nội đã làm được ở AFC Cup. Và nói cho cùng, việc Viettel thi đấu thành công, làm rạng danh thương hiệu V.League tại sân chơi châu lục có ý nghĩa cho lộ trình đi lên chuyên nghiệp. Đó là minh chứng cho tiềm lực và sức mạnh của V.League. Quan trọng hơn, nó mở ra cánh cửa để các đại diện V.League hội nhập chủ động với sân chơi châu lục.
Bình Luận