Xin mượn những câu hát trong bài “Như khúc tình ca” của nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện để nói về Filippo Inzaghi. Đêm qua, thêm 1 lần nữa tôi được thấy anh xuất hiện trên sân bóng và rất nhiều cảm xúc lại ùa về. Pippo vẫn vậy, đứng giữa lằn ranh việt vị rồi ngoái lại nhìn phía sau chờ đợi 1 đường chuyền từ đồng đội. Anh vẫn khiến các hậu vệ đối phương phải khiếp sợ, tìm cách ngăn chặn những trái bóng lăn đến chỗ của mình.
Phút thứ 7, Cafu có bóng và băng xuống bên hành lang cánh phải. Ở phía trong, Filippo Inzaghi đã xuất hiện, mắt không rời khỏi người đồng đội, liên tục giơ tay xin bóng. Sau vài bước chạy chậm lại, Cafu tạt vào trong, khiến trung vệ Sami Hyppia bất ngờ. Pippo đã chờ sẵn, nhảy lên rồi tung ra pha “ngả bàn đèn”. Đáng tiếc, bóng không đi vào khung thành của Jerzy Dudek. Mặc dù vậy, các cổ động viên ở trên khán đài đã dành cho Inzaghi những tràng pháo tay. Anh nằm trên sân, úp mặt xuống cỏ xanh, dù rất tiếc nuối nhưng vẫn muốn tận hưởng những âm thanh trên các khán đài. Cuối cùng, anh đứng dậy và nở 1 nụ cười rất tươi.
Khi Inzaghi nhảy lên, cũng giống như rất nhiều Milanista khác, tôi đã mong chờ 1 bàn thắng sẽ xuất hiện, để rồi sau đó là 1 pha ăn mừng với cảm xúc mãnh liệt. Pippo sẽ dang rộng 2 tay, chạy thật nhanh đến cột cờ phạt góc, gào thét như điên dại rồi nhắm mắt lại để nghe và cảm nhận những tiếng hò reo không ngớt. Những cảm xúc từ 16 năm trước đã quay trở lại trong tôi, bắt đầu vào 1 buổi sáng khi theo dõi bản tin thể thao trên VTV1, thấy anh vừa chạy vừa gào thét sau bàn thắng vào lưới Ajax Amsterdam. Tiếp đến vẫn là những bước chạy thần tốc tiến về cột cờ đá phạt góc, quỳ xuống, liên tục hét vang, ngửa mặt lên trời rồi ôm thật chặt lấy Kaka sau khi biến Pepe Reina thành gã hề tại Athens năm 2007; hay khẽ hôn lên má Zlatan Ibrahimovic trong khoảnh khắc thăng hoa tột cùng sau cú đúp vào lưới Real Madrid tại San Siro năm 2010.
Và cũng không thể quên lần anh chạy thẳng qua biển quảng cáo, tiến về phía các Milanista ăn mừng cùng họ, rồi ôm lấy Nesta, khuôn mặt mếu máo như muốn khóc, nhắm mắt, ngả vào người đồng đội như đang say trong cơn mê. Đó là ngày 13/5/2012, AC Milan gặp Novara và Inzaghi đã có pha lập công cuối cùng trong sự nghiệp cầu thủ của mình. Phía sau mỗi bàn thắng của Pippo là những pha ăn mừng giàu cảm xúc như thế. Inzaghi chính là người đã đưa tôi biết đến AC Milan và bóng đá Italia, để tôi vẫn còn yêu tất cả những gì thuộc về sắc áo đỏ đen. Những phút giây gào thét mãnh liệt của anh, dù đã gần 1 thập kỷ trôi qua nhưng vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi, có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt.
Kể từ sau cú đúp vào lưới Real Madrid năm 2010, rất nhiều biến cố đã xảy đến với Inzaghi. Ở tuổi 38, anh bị HLV Massimiliano Allegri gạch tên khỏi danh sách tham dự cúp châu Âu, nơi Pippo từng thừa nhận rằng “máu trong tim như sôi lên mỗi khi nghe thấy nhạc hiệu Champions League”. Cuối mùa giải anh không được gia hạn hợp đồng và ngay lập tức tuyên bố giải nghệ để bảo vệ tình yêu son sắt với màu áo sọc đỏ đen.
Chuyển sang công tác huấn luyện, Inzaghi từng được dẫn dắt AC Milan vào mùa giải 2014 – 2015 và mơ ước đưa Rossoneri quay trở lại UEFA Champions League. Nhưng không, chẳng có UEFA Champions League nào cả. Đội bóng áo sọc đỏ đen kết thúc ở vị trí thứ 10, thành tích tệ hại nhất trong nhiều năm qua và Inzaghi không thể nở nụ cười khi rời khỏi San Siro.
Những ngày vui đã quay trở lại với Pippo khi anh cầm quân tại Venezia, giúp đội bóng này thăng hạng lên Serie B và chỉ không thể chạm vào thiên đường Serie A sau loạt trận play-off. Tuy nhiên, mọi thứ nhanh chóng sụp đổ khi anh chuyển đến Bologna. Dù được kỳ vọng rất nhiều nhưng việc để đội bóng xứ Emilia-Romagna liên tục đứng trong nhóm xuống hạng đã khiến anh bị sa thải vào cuối tháng 1.
Sự cay đắng, thất bại và nỗi buồn đã liên tục xảy đến với Inzaghi. 7 năm sau khi giải nghệ, khuôn mặt của Inzaghi ngày càng trở nên khắc khổ hơn, mái tóc đã bạc đi rất nhiều và những nếp nhăn đã dần xuất hiện. Tuy nhiên, có 1 điều vẫn không thay đổi ở Pippo, đó là khát khao ghi bàn mãnh liệt. Anh vẫn đứng ngang hàng với hậu vệ cuối cùng của đối thủ, sẵn sàng chạy rất nhiều để tìm khoảng trống và nỗ lực dứt điểm dù rằng đó có là cơ hội không rõ ràng. Đêm qua, sau khi cú sút của Kaka bị Jerzy Dudek cản phá, bóng đã từ từ đi hết đường biên ngang nhưng tiền đạo mang áo số 9 vẫn cố gắng đuổi theo, níu kéo chút hy vọng mong manh. Dù chỉ là 1 trận đấu giao hữu nhưng trong từng khoảnh khắc xuất hiện trên sân, anh vẫn luôn cháy hết mình như vậy.
Năm nay, Inzaghi đã bước sang tuổi 46. Trong 1 năm, không có nhiều những trận đấu giao hữu giữa các lão tướng như Liverpool Legend với AC Milan Glorie vừa qua. Tuổi tác ngày càng cao, sức khỏe cũng sẽ thuyên giảm, liệu rằng các Milanista sẽ còn bao nhiêu lần được thấy anh xuất hiện trên thảm cỏ xanh, hồi xuân trở về thời trai trẻ nữa? Giờ đây, chỉ cần thấy anh chạy trên sân cỏ là mọi khoảnh khắc ăn mừng mãnh liệt nhất lại ùa về. Tất cả hình ảnh của Inzaghi vẫn còn vẹn nguyên, dù rằng đã kết thúc cách đây gần 1 thập kỷ.
Điều cuối cùng, hy vọng 1 ngày nào đó tôi sẽ lại được thấy Pippo nở nụ cười trên băng ghế huấn luyện, mặc 1 bộ đồ vest chạy thẳng đến cột cờ phạt góc, gào thét vang trời, để mỗi trận đấu lại trở thành 1 miền ký ức với nhiều khát khao. Dù sau này mọi chuyện có ra sao, xin Inzaghi hãy cứ là chính anh của ngày hôm qua.
Bình Luận