Những huyền thoại World Cup (Kỳ 2): 'Cậu bé vàng' Maradona

Sẽ thật thiếu sót nếu như nhắc đến Pele mà lại quên đi Maradona, người được xem là kỳ phùng địch thủ của "vua bóng đá" dù hai người không thi đấu cùng thời đại.

30/10/1960 - cái ngày định mệnh mà có lẽ tất cả người dân Argentina sẽ không bao giờ quên, ngày mà vị thánh của xứ sở Tango ra đời. 

Sinh ra và lớn lên trong cảnh bần hàn tại một khu vực khốn khó, thiếu thốn mọi bề, không có điện, cũng chẳng có nước của thành phố Villa Fiorito - một nơi bẩn thỉu, dơ dáy, nơi được xem như lằn ranh ngăn cách giữa tầng lớp thượng lưu và đám nghèo hèn, ti tiện bên trong thành phố, có thể tưởng tượng thưở ấu thơ của Maradona khắc nghiệt đến thế nào.

Thế nhưng chính cuộc sống khó khăn đã dạy cho chàng trai Diego ý nghĩa của việc sống khôn ngoan, ranh mãnh, không câu nệ dùng thủ đoạn để có được điều mình muốn - những phẩm chất mà những người thuộc tầng lớp hạ lưu ở Argentina lúc bấy giờ bắt buộc phải nằm lòng nếu muốn tồn tại.

Nguồn Internet

'Bàn thắng ma' hiếm hoi được vinh danh tại ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh.

Và cũng chính những phẩm chất có phần "đi ngược với chủ nghĩa đạo đức" ấy đã biến Diego trở thành huyền thoại với biệt danh "Bàn tay của chúa" tại Mexico 1986. Phút 51 trong trận tứ kết với Tam Sư, đó là khoảnh khắc điên rồ khi một "tên lùn" với chiều cao vỏn vẹn 1m65 lại có thể chiến thắng trong pha không chiến với thủ thành có chiều cao 1m85. 

Tất nhiên ai cũng hiểu, chỉ có sải tay mới giúp san lấp đi khoảng cách quá lớn về mặt thể hình của Maradona với Peter Shilton, thế nhưng không hiểu sao vị vua áo đen lại khước từ một sự thật hiển nhiên đến như vậy và biến một bàn thắng ma trở thành lịch sử.

Maradona đã mở tỉ số theo phong cách bóng chuyền, thế nhưng người dân Argentina không quan tâm điều đó. Thứ họ quan tâm đó là ông đã gồng gánh Albicelestes vượt qua "cửa tử" của một đội tuyển Anh đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất lúc bấy giờ. 

 - Bóng Đá

Cũng nhờ "Bàn tay của chúa" mà Argentina đả bại tên Tam Sư để rồi sau đó lên ngôi tại Mexico 1986.

Dẫu vậy, người dân xứ sở Tango không quan tâm không có nghĩa là tất cả mọi người đều ủng hộ cách làm của "cậu bé vàng", đặc biệt là người Anh. Cho đến thời điểm hiện tại, rất nhiều người dân xứ sở sương mù vẫn châm biếm Maradona với biệt danh "cậu bé lưu manh".

Có một sự thật, đó là nếu chỉ để lại ấn tượng với một bàn thắng không hợp lệ, thì dù bàn thắng đó có ý nghĩa đến đâu đi chăng nữa, người ta cũng sẽ chẳng đặt Maradona ngang hàng với Pele - người từng 3 lần nâng cao chiếc cúp vàng danh giá. 

Nếu các khán giả ngày hôm đó coi bàn tay của Diego là bàn tay của quỷ, thì dù có yêu hay ghét danh thủ năm nay đã bước sang tuổi 57, thì họ cũng không thể không công nhận ông có đôi chân của một thiên thần. "Bàn thắng đẹp nhất thế kỷ 20", đó là cách mà mọi người dùng để nhắc về tình huống mà từ khoảng cách 55m, vị thánh của người Argentina đã dốc bóng băng qua 5 tuyển thủ Anh và cả thủ môn Shilton với một tốc độ không tưởng để rồi đưa bóng vào lưới trống. 

 - Bóng Đá

Hình ảnh xấu xí của Maradona và đội tuyển Argentina tại Italia 1990.

Thế nhưng sau một chiến dịch tựa như thần thoại ở Mexico, 4 năm sau Argentina và Maradona dường như lại chỉ còn là cái bóng của chính mình với bộ mặt hoàn toàn trái ngược. Một Albicelestes với lối tấn công rực lửa từng 14 xé lưới các đối thủ khác nhau năm đó hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một tập thể rệu rã, thi đấu cầu hòa và chủ trương "lết" đến trận chung kết nhờ loạt đá luân lưu may rủi. Còn "cậu bé vàng" năm nào giờ đây trở thành đối tượng bị chỉ trích trên khắp thế giới với lối chơi "ưa dùng tay" của mình khi cản lại bàn thắng của Liên Xô từ một tình huống phạt góc. 

5 bàn thắng tại Mexico 1986 và 1 bàn thắng tại Italia 1990, một sự so sánh khiến người ta đau lòng làm sao, đau lòng khi một tượng đài cũng đành bị vùi lấp bởi quy luật không thể cản lại của thời gian. Thế nhưng trong khoảnh khắc lóe sáng cuối cùng ấy, ông vẫn cho thấy cái chất rất riêng của mình khi bỏ các cầu thủ phòng ngự Brazil lại phía sau chỉ với 2 nhịp chạm bóng rồi tung đường kiến tạo quyết định khiến sắc vàng biến mất khỏi đất Ý.

Dẫu cho ngay cả thời điểm hiện tại, bên cạnh một Diego Maradona thiên tài, người ta còn nhắc đến một Diego Maradona ngập tràn trong bê bối ma túy và tình dục, một hình mẫu không hề mẫu mực trong làng túc cầu. Thế nhưng được lưu lại trong ngôi đền của những huyền thoại, lưu lại trong tâm trí của người hâm mộ mãi mãi sẽ là một chàng trai với vẻ ngoài không có gì nổi bật, nhưng lại sở hữu những tuyệt phẩm đủ khả năng đánh thức giác quan của cả những người khó tính nhất.

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về [email protected]. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

    Bình Luận