Trước World Cup, HLV Andersson nói thẳng là Thuỵ Điển không cần có Ibra. Và vì thế, ông hoàng của bóng đá Thuỵ Điển trong thập niên qua đã chỉ có thể đến World Cup trong vai trò đại sứ của một hãng thẻ tín dụng. Và trở về Mỹ, anh ghi hai bàn trong trận kinh điển của MLS giữa LA Galaxy và San Jose Earthquakes, nhưng chẳng ai nhắc đến hay nhớ anh cả, kể cả ở Thuỵ Điển. Bởi hôm đó, trên đất Nga, đội tuyển Thuỵ Điển đã vượt qua Thuỵ Sĩ để có mặt trong số 8 đội bóng vào sâu nhất của World Cup, điều họ chưa từng làm được kể từ World Cup 1994. Phải, 24 năm rồi, kể từ thế hệ của những Andersson, Limpar, Schwarz, Brolin, Ravelli và Dahlin làm nên lịch sử trên đất Mỹ, nơi mà Ibra đang sống và thi đấu bây giờ.
Ibra đương nhiên muốn có mặt trên đất Nga, muốn có mặt trong đội hình ra sân và thể hiện cái Tôi của mình. Hình ảnh của anh trong lòng người hâm mộ vẫn lớn lắm. Hồi EURO 2016, đội tuyển Thuỵ Điển đá ở đâu là ở đó khắp nơi sáng bừng màu vàng mà các cổ động viên đã mặc, với số 10 to đùng có chữ Ibrahimovic trên lưng. Tôi đã từng ở Toulouse năm ấy, chứng kiến cả một biển các cổ động viên Thuỵ Điển đi trên các con phố trước trận đá với Italia. Bây giờ, những chiếc áo Thuỵ Điển cũng làm sáng bừng lên những góc phố của nước Nga, nơi đội bóng ấy thi đấu, nhưng trên lưng áo số 10 giờ là tên của người khác, Forsberg, người hùng trong trận thắng Thuỵ Sĩ ở vòng 1/8.
Trong nhiều năm, cái Tôi của Ibra được HLV Hamren chiều chuộng thái quá, khiến anh có lẽ đã tin rằng, không có anh sẽ không có chiến thắng. Anh nhầm. Ở World Cup này, Thụy Điển được giải thoát khỏi anh, đã bùng nổ dưới tay HLV Andersson. Và Forsberg, người đeo áo số 10 kế tục anh, đã chơi hay hết cỡ. Ibra, đương nhiên không chịu, đã tìm cách thổi bùng lên những tranh cãi liên quan đến chuyện sắc tộc khi bảo rằng, "họ nói rằng, Thuỵ Điển chơi hay hơn mà không có tôi. Nhưng không đúng. Đối với báo chí Thuỵ Điển, tôi không có họ Thuỵ Điển, không hành xử như người Thuỵ Điển". Không ai quan tâm cả. Khi Thuỵ Điển hướng đến trận đấu với Anh, được hỏi một lần nữa về tuyên bố của Ibra, HLV Andersson chỉ tỏ ra bực mình, "quá khứ là quá khứ, chúng tôi chỉ nhìn về phía trước". Thế là đủ.
Đáng buồn cho Ibra, anh rời Inter sang Barcelona thì Inter đoạt chức vô địch Champions League, anh rời Barca sau đó thì Barca bắt đầu thời kỳ thống trị Châu Âu dưới tay Guardiola và sau EURO 2016, anh rời đội tuyển Thuỵ Điển thì họ vào đến vòng tứ kết của World Cup 2018 mà không cần anh, vì họ đã là một tập thể mạnh mà không những ngôi sao và cái Tôi to đùng nữa. Thuỵ Điển hoàn toàn tự tin bước vào trận đấu với Anh, cũng là một đội bóng trẻ và cũng không có ngôi sao lớn nào. Đấy sẽ là một trận đấu hấp dẫn chứ? Ibra có thể sẽ xem nó, và nếu điều gì đó không hay xảy ra với Thuỵ Điển, anh sẽ lại bình luận điều gì châm chọc và thể hiện sự cay cú chứ? Có thể lắm, nhưng bây giờ anh nói chẳng ai nghe nữa. Thời kỳ thống trị của Ibra đã qua rồi.
Trở lại với trận LA Galaxy và San Jose Earthquakes, tỉ số cuối cùng là 3-3, với 2 bàn thắng của Ibra. Có thể xem các bàn thắng đó ở đâu nhỉ? YouTube thôi...
Bình Luận