Tây Ban Nha có lẽ vừa ký vào bản án tử của mình tại World Cup khi sa thải HLV trưởng trong bối cảnh thời điểm giải đấu khởi tranh chỉ còn tính bằng giờ. Dẫu vậy, vẫn có chút gì đó kiêu hãnh sâu xa trong hành động của họ.
Bằng việc quyết đoán loại bỏ một Julen Lopetegui đã phản bội lại niềm tin cả quốc gia, Liên đoàn bóng đá Tây Ban Nha truyền tải thông điệp mạnh mẽ đến Real Madrid: "Chúng tôi thà chết vinh quang còn hơn sống quỳ gối."
Real Madrid: Nỗi đau trong lòng La Roja
Bất chấp vị thế của một nhà Đương kim vô địch Châu Âu, của đội bóng vĩ đại nhất thế kỷ trước và góp phần quảng bá hình ảnh Tây Ban Nha trên toàn thế giới bằng chuỗi thành công rực rỡ, những gì Real vừa gây ra thật sự là một nỗi hổ thẹn.
Cướp đi HLV trưởng đội tuyển, niềm hy vọng của cả quốc gia chỉ hai ngày trước cuộc nội chiến Iberia sinh tử với kình địch Bồ Đào Nha, Kền kền trắng còn thiếu tôn trọng Cơ quan bóng đá quyền lực nhất xứ Đấu bò đến mức chỉ thông báo đến Liên đoàn năm phút trước khi cả thế giới biết tin.
Khó thể trách Chủ tịch LĐBĐ Tây Ban Nha Luis Rubiales coi đây là lời thách thức cuồng ngạo từ phía Ông trùm Florentino Perez. Việc làm của Real không chỉ là sự bội tín lớn trong bóng đá mà còn đi ngược lại mọi lẽ thường.
Real, đừng quá ngạo mạn
Nếu Ban lãnh đạo Real cho rằng mình vừa thể hiện vị thế theo cách ngoạn mục nhất, họ đã lầm.
Dẫu không thể phủ nhận đóng góp của Lopetegui trong quá trình chuyển giao thế hệ ở đội hình Tây Ban Nha, công lao của ông không lớn như sự thổi phồng từ báo giới.
HLV 51 tuổi đã chẳng thể có thành tích bất bại nếu trong tay ông không sở hữu những vì tinh tú sáng nhất bóng đá đương đại, những cầu thủ vô cùng quyết tâm lấy lại sự tự tôn dần bị phai mờ sau hai giải đấu lớn không thành công là World Cup 2014 và Euro 2016.
Real có thể vui mừng vì chiến quả đoạt thuyền trưởng của một trong những đội tuyển lớn nhất thế giới, nhưng suy cho cùng, tân HLV của họ chỉ là một gã gà mờ không hơn ở cấp độ CLB.
CLB lớn nhất Lopetegui từng dẫn dắt là Porto, nơi ông bị sa thải sau hai năm không danh hiệu. Xa hơn, đừng quên Lopetegui ấy là người đã bị một Rayo Vallecano vô danh chấm dứt hợp đồng chỉ sau 10 trận cầm quyền hồi năm 2003.
Perez không khôn ngoan như người ta tưởng
Dẫn chứng nổi tiếng nhất về thất bại của Perez về tay Liên đoàn bóng đá Tây Ban Nha chính là Vicente del Bosque.
Năm 2003, sau khi đuổi việc công thần giúp Real đoạt hai La Liga và hai Champions League trong bốn năm, Perez lạnh lùng tuyên bố: "Ban lãnh đạo cảm thấy ông ấy không phải HLV phù hợp cho tương lai Real hướng đến."
Kết quả sau đó, Real trải qua năm triều đại HLV không có lấy một lần vô địch. Trong khi bản thân Del Bosque chứng minh ông chưa bao giờ hết thời với chuỗi đăng quang cả World Cup 2010 lẫn Euro 2012 với Tây Ban Nha.
Giờ đây, Real đứng trước nguy cơ đối diện một viễn cảnh bẽ bàng khác. Fernando Hierro, cái tên từng bị Perez ruồng bỏ đến hai lần, thời là đội trưởng năm 2003 và cả khi là trợ lý HLV của Ancelotti sau này, đã chính thức thay thế cương vị của Lopetegui trên tuyển.
Không khó để người ta đặt kỳ vọng Hierro sẽ tái hiện con đường Del Bosque từng trải qua. Nhất là khi HLV này nhận được sự đảm bảo năng lực từ người thầy cũ.
"Tình huống hiện tại thật khó khăn." Del Bosque nhận định. "Tuy nhiên, cơ hội của Tây Ban Nha vẫn khả thi. Đội tuyển là tập hợp những cầu thủ đẳng cấp và sẽ đoàn kết chiến đấu vì quốc gia. Tôi biết Hierro, cậu ấy đã chơi bóng cho tôi và là một lựa chọn tốt."
Tây Ban Nha không phụ thuộc vào Real
Trận chung kết Euro 2008, La Roja vượt qua Đức với bàn thắng duy nhất của Fernando Torres. World Cup 2010, Tây Ban Nha đánh bại Hà Lan nhờ pha lập công cảm xúc của Andres Iniesta. Hai năm sau đó, là David Silva, Jordi Alba, Torres và Juan Mata đã nổ súng mang về chức vô địch Euro 2012 cho đoàn quân của Del Bosque. Không một cái tên nào của Real từng trực tiếp góp công vào các chiến tích vĩ đại mà La Roja tạo lập.
Real có thể có một phòng truyền thống đáng tự hào với vô số danh hiệu nhưng vinh quang quốc gia không dựa vào thành tích ấy, nó là thành công riêng của đội tuyển Tây Ban Nha.
Quả bom Lopetegui đã khơi mào một cuộc nội chiến mới tại xứ sở Đấu bò. Dù thế, khác với thế kỷ trước, lần này chiến thắng đã không còn thuộc về phe Real, không phải những cổ động viên nhiệt thành của Bầy kền kền như Nhà độc tài Francisco Franco hay Ông trùm quyền năng Perez, chính Tây Ban Nha mà đại diện là Liên đoàn bóng đá nước này mới là người sẽ nở nụ cười cuối cùng.
Bình Luận