1. Ferenc Puskas (Hungary/Tây Ban Nha)
Là tiền đạo xuất chúng của đội tuyển Hungary trong những năm 50 của thế kỉ trước. Từ tháng 5/1950 đến tháng 2/1956, Puskas thi đấu cho Hungary tổng cộng 6 năm và chỉ thua đúng 1 trận. Đáng tiếc, đó là thất bại trước Tây Đức ở World Cup 1956.
Sau biến cố chính trị trong 1956, Puskas phải sống lưu vong tại Tây Ban Nha. Tại đây, Chủ tịch Santiago Bernabeu đã cưu mang ông. Puskas một lần nữa lại tham dự World Cup nhưng trong màu áo Tây Ban Nha năm 1962.
Trong suốt sự nghiệp thi đấu quốc tế của mình, Puskas ghi được 27 bàn. Tên của ông hiện tại đang được FIFA trao thưởng cho danh hiệu "Bàn thắng đẹp nhất năm".
2. Pele (Brazil)
Mặc dù chỉ cao 1m68 nhưng Pele là nỗi khiếp sợ của mọi hàng phòng ngự trên thế giới với khả năng đi bóng điêu luyện.
Ở tuổi 17, ông đã được gọi lên triệu tập đội tuyển quốc gia và kết thúc sự nghiệp với 3 chức vô địch World Cup vào năm 1958, 1962 và 1970. Ferenc Puskas từng nói: "Nếu người ta thừa nhận Di Stefano là cầu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại thì tôi phủ nhận. Pele, ông ấy ở trên tất cả".
3. Diego Maradona (Argentina)
Cậu bé vàng - Maradona đã làm cả thế giới chết lặng ở World Cup 1986 trên đất Mexico. Anh có một pha đi bóng không tưởng, qua mặt 5 cầu thủ Anh mà đến nay các kênh truyền hình của thế giới phát đi phát lại.
Trước đó, Maradona đã khiến thủ thành Peter Shilton trở thành "trò hề" với pha làm bàn bằng tay, sau này ông gọi là "Bàn tay của Chúa".
Đáng tiếc, Maradona cũng chịu không ít tai tiếng vì lối sống buông thả. Tại World Cup 1994, ông bị phát hiện sử dụng chất cấm và sự nghiệp quốc tế của ông cũng kết thúc trong nước mắt.
4. Roberto Baggio (Italia)
Baggio là chân sút cự phách mà bóng đá Italia từng sản sinh trong hai thập kỉ qua. Có điều, cú sút phạt đền lên trời của số 10 này tại trận Chung kết World Cup 1994 trước Brazil đã khiến anh trở thành tội đồ trong mắt các Tifosi.
Với nhiều người, mái tóc đuôi ngựa nghệ sĩ của Baggio, cùng gương mặt thất thần, cúi gằm xuống sân là hiện thân của tuyển Italia trong những năm 90. Tài năng, hào hoa, nhưng lại vô duyên với những danh hiệu lớn.
5. Ronaldinho (Brazil)
Với đôi chân ma thuật, Ronaldinho là hiện thân của thứ bóng đá vị nghệ thuật gần như đã biến mất ở bóng đá hiện đại. Đỉnh cao của Ronaldinho ở cấp độ CLB là chức vô địch Champions League với Barca năm 2006.
Tuy nhiên, trước đó 4 năm, ở World Cup 2002, Ronaldinho đã khiến cả thế giới phải ngả mũ thán phục với cú sút siêu đẳng vào lưới David Seaman ở trận Tứ kết. Đến giờ, người dân Brazil vẫn chưa tìm lại được một số 10 chơi phóng khoáng sau khi Ronaldinho giải nghệ.
Những bàn thắng điêu luyện của Maradona:
Bình Luận