Tài năng không đi kèm với sự khiêm tốn
Garnacho chưa bước sang tuổi 21, nhưng đã kịp làm khuấy động phòng thay đồ bằng những hành vi thiếu kiểm soát và thái độ đòi hỏi vượt quá vai trò của mình.
Không thể phủ nhận, cầu thủ người Argentina sở hữu tốc độ, kỹ thuật và khả năng tạo đột biến – những tố chất mà bất kỳ huấn luyện viên nào cũng muốn có trong đội hình. Nhưng vấn đề là, Garnacho không kiểm soát được cái tôi đang ngày một phình to, khi anh liên tục thể hiện sự bất mãn nếu không được đá chính hoặc không được trao đặc quyền trong đội.
Trong suốt mùa giải 2024/25, Garnacho không ít lần tỏ thái độ khi bị thay ra sớm, và thậm chí còn thể hiện sự phản đối trên mạng xã hội – một hành động thiếu chuyên nghiệp và mang tính công khai chỉ trích huấn luyện viên.
Điều này gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính kỷ luật nội bộ, làm khó cho bất kỳ nhà cầm quân nào đang cố gắng xây dựng một đội bóng dựa trên tinh thần tập thể.
Có ý kiến cho rằng MU nên giữ Garnacho vì tiềm năng lớn của anh. Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng nếu cầu thủ này thể hiện sự trưởng thành cả trong và ngoài sân cỏ.
Thực tế, Garnacho vẫn còn quá non để trở thành trung tâm của một dự án thể thao. Việc để anh ra đi – dù là cho mượn hoặc bán đứt với điều khoản mua lại – sẽ tạo điều kiện để cầu thủ này học cách khiêm tốn và trưởng thành ở môi trường khác.
Hãy nhớ rằng ngay cả Cristiano Ronaldo – thần tượng lớn nhất của Garnacho – cũng từng bị MU đẩy đi năm 2009 để tránh tạo ra một thế lực cá nhân quá lớn trong phòng thay đồ. Và Ronaldo khi đó đã cống hiến rất nhiều, không giống như một Garnacho mới chỉ lóe sáng trong vài tháng nhưng đã cho rằng mình có đặc quyền.
MU không còn chỗ cho “cái tôi lớn”
Man United đã trải qua hơn một thập kỷ hỗn loạn sau thời kỳ hoàng kim của Sir Alex Ferguson. Những năm tháng ấy đầy rẫy những bản hợp đồng thất bại, thay tướng liên miên, và quan trọng nhất – là sự mất kiểm soát trong phòng thay đồ.
Những cầu thủ như Paul Pogba, Jesse Lingard hay Jadon Sancho từng mang lại hy vọng nhưng rốt cuộc đều rơi vào cùng một kịch bản: cái tôi lớn hơn cống hiến cho đội bóng.
Giờ đây, khi INEOS và Sir Jim Ratcliffe tiếp quản vai trò tái thiết, định hướng rõ ràng đã được vạch ra: xây dựng lại từ kỷ luật, nền tảng, và tính tập thể. Không ai – kể cả một tài năng đang nổi – có thể đứng trên hệ giá trị đó.
Việc MU sẵn sàng lắng nghe lời đề nghị cho Garnacho, thậm chí cân nhắc bán đứt hoặc cho mượn dài hạn, là tín hiệu rõ ràng: không ai là “bất khả xâm phạm” nếu không biết cư xử và đóng góp đúng cách.
Không phải ngẫu nhiên mà những đội bóng thành công nhất thế giới đều sở hữu một phòng thay đồ ổn định, nơi mỗi cầu thủ biết vị trí của mình và sẵn sàng hi sinh vì tập thể. Tại Man City, Pep Guardiola từng sẵn sàng đẩy đi những ngôi sao lớn như Leroy Sane, Joao Cancelo hay Raheem Sterling nếu họ ảnh hưởng tới sự cân bằng nội bộ.
MU cũng cần làm điều tương tự. Sự hỗn loạn trong phòng thay đồ dưới thời Erik ten Hag là một phần nguyên nhân khiến đội bóng trượt dài. Từ vụ Jadon Sancho công khai phản pháo HLV đến Bruno Fernandes tranh cãi với đồng đội, tất cả đều cho thấy sự mất kiểm soát về văn hóa nội bộ.
Việc giữ lại những nhân tố có dấu hiệu chống đối và thiếu tinh thần tập thể như Garnacho chỉ khiến tiến trình tái thiết chậm lại. Càng sớm loại bỏ “hạt sạn” trong tập thể, MU càng có cơ hội khởi đầu lại một cách trong sạch, đoàn kết và hướng tới thành công lâu dài.
Bình Luận