Bernardo Silva: ‘Đa năng là một loại trí thông minh’

Trả lời phỏng vấn nhật báo L’Equipe, Bernardo Silva nói về khả năng chơi nhiều vị trí của anh. Tiền vệ Man City phân tích cách chơi của anh, cách đáp ứng các yêu cầu của HLV Pep Guardiola. 

Bernardo Silva cho rằng mỗi vị trí đòi hỏi nhiệm vụ khác nhau với bộ tư duy và kỹ năng khác nhau. Nên việc đáp ứng nhiều vị trí đòi hỏi cầu thủ phải rất thông minh mới tải được hết và phân loại được chúng trong mỗi thời điểm khác nhau.

Chào Bernardo, câu hỏi đầu tiên rất đơn giản: đâu là vị trí của anh?

Ừm… Tôi thậm chí còn không biết nữa (mỉm cười). Thực ra, vị trí tự nhiên của tôi là số 8 hoặc số 10. Nhưng trong vài năm qua, tôi đã chơi số 9 ảo, lệch phải. Tôi thậm chí còn chơi bên cánh trái ở mùa này. Nhưng vị trí tự nhiên nhất đối với tôi thực sự là ở vị trí 8 hoặc 10.

Sự đa năng này xuất phát từ đâu?

Bạn phải luôn không ngừng học hỏi, hãy đi hỏi những cầu thủ khác để hiểu hơn về họ. Tôi là một ví dụ điển hình. Tôi nói chuyện rất nhiều về bóng đá với Ruben Dias, một trung vệ. Tôi rất tò mò để tìm hiểu xem anh ấy làm gì trong suốt trận đấu và hiểu hơn về chính bản thân anh ấy. 

Nó sẽ có ích nếu một ngày nào đó tôi cần đá trung vệ… (mỉm cười). Chúng ta có thể tưởng tượng được không, ừm, bởi vì tôi không cao lớn (1,73m-PV) hoặc sức mạnh để làm điều đó. Nhưng tôi sẽ biết mình phải làm gì. Tôi muốn biết các cầu thủ đang làm gì ở vị trí của họ, tuyến phòng ngự, ở khu vực giữa sân hay phía trên hàng công. Điều quan trọng là phải quan tâm đến người khác và học cách hiểu rõ hơn về tổng thể.

Vị trí nào là khó nhất mà anh từng đảm nhiệm?

Hậu vệ trái... (suýt xoa). Thực sự là khó quá! Ngoài ra, tôi chạy cũng không nhanh cho lắm. Tôi phải chú ý hơn khi phải đối mặt với các cầu thủ nhanh hơn tôi khi đá ở vị trí này. Tôi phải chạy trước một hoặc hai mét để không bị vượt qua. Đồng thời, tôi cũng phải giữ vị trí ở đường biên liên quan đến việt vị... 

Sau khi chơi 3 trận ở vị trí này, tôi thấy nể các hậu vệ trái hơn rất nhiều. Nếu họ nghỉ ngơi một giây, thì có thể phải trả giá bằng một bàn thua. Khi Joao Cancelo đến Bayern, Pep muốn một cầu thủ tạm thay thế. Và vì Kyle Walker không quen làm việc đó, nên Pep đã cố đưa tôi vào vị trí này.

Khi có bóng, Pep muốn một trong 4 hậu vệ di chuyển bên cạnh Rodri. Và vì chúng tôi không còn ai, nên ông ấy đặt tôi ở bên trái. Nhưng thực sự, nó rất khó. Khó vô cùng.

Và tiếp theo, vị trí nào khác mà anh cảm thấy ít thoải mái nhất?

Sau đó là số 9 ảo. Ở tuyến trên cũng rất khó nhằn. Bạn không chạm bóng nhiều. Bạn phải có tinh thần mạnh mẽ. Bởi vì bạn có thể chạm bóng hai lần, nhưng bạn sẽ phải dứt khoát với cú chạm bóng quý báu này. Tôi không thích vị trí này. Nó quá khó. Tôi thích chạm bóng, là trung tâm của trận đấu. Khi bạn là một tiền đạo, bạn phải kiên nhẫn. Sau đó là số 6. Tôi đã chơi rất nhiều trận ở vị trí này với Fernandinho hay Rodri. Điều đó cũng không dễ dàng, nhưng tôi thích chơi bên cạnh một anh chàng chơi thiên về phòng thủ hơn một chút.

Nếu anh được yêu cầu chơi ở tất cả các vị trí này, có phải vì anh có chỉ số IQ bóng đá cao không?

Sự đa năng chắc chắn là một dạng của trí thông minh. Nhưng theo thời gian, bạn hiểu trận đấu hơn, bạn tích lũy được kinh nghiệm và bạn hiểu mình cần phải làm gì ở các vị trí khác nhau. 

Ở Monaco, tôi chơi ở giữa và cánh phải. Khi tôi đến Man City, đầu tiên Pep bố trí tôi đá ở giữa, rồi bên phải và sau đó là một số 9 ảo. Lúc đầu, tôi tiếp cận vị trí này vô cùng khó khăn. Nhưng bằng cách chơi 10, 20, 30 trận ở những vị trí này, bạn tiến bộ dần. Bây giờ, tôi hiểu các vị trí khác nhau tốt hơn nhiều.

Có một vị trí mà anh có thể sẽ không bao giờ chơi?

Ngoài hàng thủ, vị trí mà tôi ghét nhất là lệch trái. Ở bên phải, tôi có pha rê bóng để đi vào trong. Khi phải đá lệch trái thì tôi chẳng thích tí nào. Tôi không thuận chân phải. Nếu có thể, tôi sẽ quay lại năm 10 tuổi. Vào thời điểm đó, tôi luôn chơi bằng chân trái. 

HLV khi ấy nói với tôi: "Thử một chút bằng chân phải đi". Nhưng tôi không nghe. Bây giờ tôi cảm thấy như bàn chân phải của mình bị thiếu. Tôi chẳng biết làm bất cứ điều gì với nó.

Vậy thì nó có ích lợi gì cho anh?

Chỉ để chạy thôi. (mỉm cười).

Điều gì giúp anh làm chủ được nhiều vị trí như thế?

Nếu bạn chơi ở hàng tiền vệ và đồng đội đá cánh của bạn không ở vị trí của anh ấy, bạn sẽ có thể di chuyển và chiếm vị trí của anh ấy để bù lại. Bạn sẽ biết phải làm gì. Nếu tôi phải chơi mười giây tấn công, thì cũng vậy. 

Khi tôi chơi bên cánh phải, tôi biết tôi muốn hậu vệ cánh, tiền vệ hay tiền đạo chơi cạnh mình thực hiện các pha di chuyển của họ như thế nào. Và vì tôi đã chơi ở nhiều vị trí, tôi biết đồng đội muốn gì ở tôi. Tôi có thể áp dụng nó. Còn tôi, tôi ít nhiều biết họ muốn làm gì, nghĩ gì. Đó chắc chắn là một lợi thế.

Anh có thể thích nghi vai trò của mình với bất kỳ đối thủ nào và bất kỳ tình huống nào không?

Đó là một câu hỏi khó. Ở Champions League, đôi khi nó rất hỗn loạn. Bạn chơi thiên về cảm tính, con tim hơn là lý trí và chiến thuật. Trong loại trận đấu này, thường thì sự bình tĩnh của bạn và những quyết định bạn đưa ra vào đúng thời điểm sẽ giúp bạn giành chiến thắng. 

Ở giải Ngoại hạng Anh, chúng ta sẽ nói về chiến thuật. Khi bạn chơi bốn mươi trận, đội mạnh nhất sẽ thắng. Nhưng ở Champions League thì không như vậy. Ở World Cup cũng không giống như thế. Nó nhiều cảm xúc hơn. 

Kẻ nào kiểm soát được cảm xúc, thời điểm, quyết định thì kể cả khi không có được đội hình tốt nhất, họ cũng sẽ chiến thắng. Và đó cũng là một phẩm chất mà chúng ta không nói nhiều.

Có điều gì anh không thích làm trên sân cỏ không?

Điều tôi ít thích làm nhất lại là điều tôi làm nhiều nhất (cười). Những trận đấu nhàm chán nhất là những trận đấu với những đội phía sau có mười người thì tất cả đều ở cứ chăm chăm đổ bê-tông để phòng thủ. Và khi gặp chúng tôi, họ thường như vậy. 

Những trận đấu mà chúng tôi thích chơi là đối đầu với Arsenal, Liverpool, MU và các trận ở Champions League. Đây là những trận đấu mở. Ngoài ra, tôi rất thích phòng thủ, tấn công, chạy, tôi thích chiến đấu. Tôi yêu bóng đá quá nhiều.

Anh muốn cải thiện hơn mặt nào?

Chân phải của tôi, như tôi đã nói. Và sau đó, tôi muốn nhanh hơn một chút. Tôi cần điều đó rất nhiều trong các trận đấu, đặc biệt là khi tôi chơi dạt cánh. Khi bạn chơi ở trung lộ, điều đó không quan trọng bằng, nhưng khi bạn chơi rộng, để tấn công theo chiều sâu, bạn cần điều đó. 

Tôi muốn có sự bùng nổ của Erling Haaland. Bạn đã nhìn thấy con quái vật ấy chưa? (cười.) Cậu ấy thật tuyệt vời. Erling đã có 51 bàn sau 46 lần ra sân cho Man City mùa này.

Guardiola đã thay đổi anh?

Đúng, điều đó là rõ ràng. Nhưng Leonardo Jardim cũng đã thay đổi tôi. HLV của tôi ở ĐT Bồ Đào Nha cũng đã thay đổi tôi. Khi bạn thử những trải nghiệm khác nhau, những CLB khác nhau, bạn sẽ thay đổi và bạn nhất thiết phải học được những điều mới mẻ.

Với Pep, đúng là vẫn khác. Tôi đã ở đây được sáu năm rồi. Ông ấy là HLV mà tôi đã làm việc lâu nhất trong sự nghiệp và ông ấy là một nhà cầm quân thực sự đặc biệt trong cách nhìn nhận bóng đá và cách Pep luôn thay đổi rất nhiều thứ.

Ông ấy nghĩ mọi lúc. Khi bạn giành được ba danh hiệu trong một mùa giải, bạn nghĩ rằng mùa giải tiếp theo, bạn sẽ chơi như cũ; nhưng không, ông ấy vẫn thay đổi mọi thứ để các đội khác không bao giờ biết chúng tôi sẽ phát triển lối chơi của mình như thế nào, để không ai quen với cách chúng tôi chơi. Và vì nó luôn thay đổi, mỗi năm bạn lại học được những thứ mới mẻ. Ông ấy thực sự đã thay đổi quan điểm của tôi về trò chơi.

Việc hòa nhập với tư duy logic của Guardiola có khó không, ngay cả đối với anh?

Lúc đầu thì đúng, nhưng sau một hoặc hai mùa giải, bạn sẽ hiểu ông ấy muốn gì. Những điều cơ bản là ở đó. Tất cả những cầu thủ đã làm việc cùng Pep hơn một mùa giải, họ đều biết. 

Pep là một người đam mê công việc thực sự. Đôi khi ông ấy đến tập luyện, im lặng, để chúng tôi tập luyện. Một lần khác, anh ông đến và “giết” chúng tôi: "Mệt à? Tôi không quan tâm, các cậu phải chạy và làm việc". (cười lớn). 

Pep yêu cầu ở chúng tôi rất nhiều, rất nhiều. Trong các trận đấu, cũng như trong khi tập luyện. Mọi người phải tập trung và nếu Pep cảm thấy bạn không ở 100% phong độ, bạn sẽ khỏi chơi.

Điều khó nhất để hòa nhập là gì?

Nó đi vào chi tiết rất nhiều. Đột nhiên, bạn thay đổi cách chơi của mình. Tôi chẳng hạn, ở Monaco, tôi rê bóng nhiều hơn hiện tại. Riyad Mahrez, ở Leicester, thiên về rê bóng nhiều hơn. Giờ thì cả hai chúng ta chơi đơn giản hơn nhiều. 

Rõ ràng bạn phải biết rê bóng, biết sút, nhưng cách chơi bóng, nói một cách đơn giản, với Pep mới là quan trọng nhất. Nếu bạn muốn có thời gian được thi đấu với đội bóng của Pep, bạn phải biết cách làm điều đó. Một chạm, hai chạm. Và bạn chơi vì đội bóng, nếu không thì bạn khỏi chơi.

Đôi khi anh có cảm thấy mình đang chơi bằng bộ não nhiều hơn là bằng đôi chân của mình không?

Bạn phải làm việc cật lực, bởi vì Pep yêu cầu rất nhiều mỗi ngày. Tất cả chúng tôi đều làm việc rất chăm chỉ. Pep luôn nói: "Phòng ngự thì phải chạy; tấn công thì phải kiên nhẫn".

Mọi người nhấn lên và chạy để cố gắng thu hồi bóng. Khi bạn có bóng, bạn phải tôn trọng vị trí của mình. Bạn không cần phải di chuyển như điên. Bạn tôn trọng vị trí của mình và bạn tin tưởng đồng đội của mình, những người sẽ làm mọi cách để đưa bóng đến vị trí của bạn. 

Bằng cách đó, mọi người đều biết rằng vị trí này sẽ có người chăm sóc. Tôi luôn biết đồng đội của mình ở đâu. Bởi vì mọi người đều tôn trọng vị trí của họ. Và rằng, với Pep, điều đó là rất quan trọng.

Pep nói rằng anh không thể thiếu trong phòng thay đồ. Anh đang làm gì ở đó vậy?

Chúng tôi cười nói, chuyện phím,cố gắng tạo ra một bầu không khí vui vẻ. Khi các cầu thủ được kết nối tốt với nhau, đó là hành trang tốt nhất để giành được các danh hiệu. Tôi đã từng ở trong phòng thay đồ, nơi mọi người không thân thiết, nơi mọi người không thích nhau. 

Khi nó như vậy, bạn có thể giành chiến thắng, nhưng điều đó rất khó khăn. Tôi cố gắng trở thành người tạo nên không khí vui vẻ. Tôi nói được tiếng Tây Ban Nha, Pháp, Anh và Bồ Đào Nha. Nó giúp giao tiếp với mọi người.

Sau cùng, tôi là người thích cười. Riyad cũng vậy. Tôi mến cậu ấy, chúng tôi thường ở bên nhau. Chúng tôi cố gắng tạo ra bầu không khí tập thể, chơi bóng trong phòng thay đồ. 

Nếu bầu không khí trong phòng thay đồ thoải mái, điều đó sẽ giúp bạn có điều kiện tốt hơn để trở nên tốt hơn trên mặt đất. Jack Grealish cũng vậy. Cậu ấy là một tay rất giỏi chuyện phiếm, hài hước. Kyle Walker, John Stones, Riyad và tôi. Chúng tôi có một phòng thay đồ rất tốt.

Anh có thể đeo băng đội trưởng không?

Tôi cười rất nhiều. Tôi nhăn nhở suốt ngày. Mọi người không coi tôi là đội trưởng đâu. Để cạnh tranh, làm việc, làm gương trên sân, cố gắng giúp đỡ mọi người, tôi nghĩ mình làm tốt những điều đó hơn. 

Còn trong phòng thay đồ, tôi giống một chú hề hơn. Nhưng tôi ở đây để giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể. Chúng tôi đã có 5 đội trưởng ở Man City và họ đều rất tuyệt vời. Ilkay Guendogan, Kyle Walker, Ruben Dias, De Bruyne và Rodri. Chúng tôi đều có mối quan hệ rất tốt với họ.

Pep Guardiola cũng gọi anh là cầu thủ "đặc biệt" và là một trong những "người mạnh nhất" mà ông từng huấn luyện. Liệu có “nổ” quá không?

Điều đó rất dễ chịu. Pep, ông ấy nằm trong tốp 3 những HLV xuất sắc nhất lịch sử. Ông ấy từng huấn luyện những cầu thủ tuyệt vời như Messi, Iniesta, Busquets, Xavi, Lahm, Robben, Lewandowski, Ribéry, Kimmich, David Silva, Agüero, Kompany, De Bruyne... Và khi ông ấy nói điều đó, anh ấy có ý đó. Nó khiến tôi thậm chí còn hạnh phúc hơn. Tôi cũng vậy, tôi rất thích Pep. Chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt đẹp.

Vậy tại sao người ta lại nói rất ít về anh khi anh nằm trong số 30 ứng cử viên cho Quả bóng Vàng mùa trước? Anh có thấy mình bị đánh giá thấp không?

Trong bóng đá hiện đại, người ta nói nhiều hơn về việc ai ghi bàn và ai chuyền bóng. Điều đó bình thường mà. Còn tôi, tôi có vai trò của mình, công việc của mình trong đội. Tôi chơi ở hàng tiền vệ cùng Rodri và De Bruyne. 

Tôi biết rằng Kevin là một cầu thủ chấp nhận rất nhiều rủi ro và thực hiện rất nhiều đường chuyền để hoàn thành các pha tấn công hoặc phòng ngự. Tôi sẽ không cố gắng đánh cắp điều đó từ anh ấy, nếu không đội sẽ mất cân bằng.

Những gì tôi làm khi chơi với Kevin là tôi ở gần Rodri hơn một chút, làm người thu hồi bóng, và tôi cố gắng thiết lập mối liên hệ giữa De Bruyne và Rodri, giữa hàng thủ và De Bruyne, giữa hàng tiền vệ và tấn công. Nếu tôi cố gắng làm giống như Kevin, nó sẽ không hiệu quả. 

Anh ấy làm điều đó tốt hơn tôi. Và tôi, tôi làm nhiệm vụ của mình tốt hơn anh ấy. Khi chơi bên cánh phải, tôi biết mình không phải mẫu cầu thủ tấn công trực diện, có chiều sâu nên cố gắng lùi vào trong. 

Tôi sẽ không cố gắng tấn công hành lang và trung lộ. Dù chơi ở đâu, tôi cố gắng giúp đội. Điều quan trọng nhất là kết thúc mùa giải và ăn mừng cùng các đồng đội. Giành cú ăn ba: vô địch Premier League, Champions League và FA Cup. Đó là mục tiêu của chúng tôi.

Vì vậy, những gì người khác nghĩ là không quan trọng đối với anh?

Nếu mọi người nói nhiều hay không nói gì về tôi, thành thật mà nói, tôi không quan tâm. Tôi muốn giành các danh hiệu và khi kết thúc sự nghiệp, tôi có quyền tự nhủ: "Tôi đã giành được 40 danh hiệu, tôi đã ăn mừng, tôi thực sự thích bóng đá, tôi đã có rất nhiều niềm vui và tôi yêu những gì mình đã làm được".

Ngay cả khi anh đã là một cầu thủ đặc biệt?

Mọi cầu thủ đều là duy nhất, mỗi người có những phẩm chất khác nhau. Erling thật đặc biệt. Cậu ấy không cần chạm bóng nhiều. Cậu ấy chạm bóng ba lần thì ghi hai bàn thắng. Tôi, tôi cần chạm bóng nhiều. 

Kevin, mọi lúc, anh ấy đều quyết đoán, anh ấy cố gắng làm điều gì đó, mang đến chúng tôi chiều sâu, tạo nên những cơ hội. Rodri là một cầu thủ giữ bóng rất tốt bằng cơ thể của mình. Tất cả cùng nhau, với những phẩm chất khác nhau, chúng tôi tạo thành một tập thể rất tuyệt vời.

Anh xem bóng đá rất nhiều, đúng không?

Đúng. Tôi xem gần như tất cả các trận đấu của Benfica, CLB cũ của tôi. Năm nay, tôi xem Arsenal nhiều hơn. Tất nhiên tôi cũng theo dõi Monaco thường xuyên, PSG, Real, Barca, Bayern. 

Tôi thích quan sát các đội mà tôi có thể thi đấu. Tôi muốn biết làm thế nào họ phát triển. Điều đó có thể giúp tôi. Và vô tuyến cho phép bạn có một góc nhìn khác để hiểu hơn về các di chuyển. Góc quay kỹ thuật hơn, cụ thể và chi tiết hơn, thật thú vị.

Khi còn nhỏ, Bernardo Silva đã mơ ước điều gì?

Mẹ tôi sắp phát điên lên. Tôi ăn ngủ cùng trái bóng. Cả ngày tôi dành trọn vẹn thời gian cho trái bóng nhỏ và mơ ước trở thành một cầu thủ Benfica. Giấc mơ của tôi không phải là vô địch Champions League mà là được chơi cho Benfica. 

Tôi đã chơi ở đó từ 7 đến 19 tuổi, nhưng tôi chỉ đá 3 trận đấu nhỏ (mùa 2013/14-PV). HLV Jorge Jesus khi ấy muốn xếp tôi dự bị. Bên cạnh đó, Monaco muốn có tôi. CLB sẽ chơi Champions League, tôi có cơ hội tham gia cùng một đội với Ricardo Carvalho, Joao Moutinho, HLV người Bồ Đào Nha (Jardim), GĐTT người Bồ Đào Nha (Luis Campos), những cầu thủ như Jérémy Toulalan, Yannick Ferreira Carrasco, Anthony Martial, Geoffrey Kondogbia, Fabinho. Tôi biết đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời. Nhưng rời Benfica là điều khó khăn nhất trong sự nghiệp của tôi.

 

    Bình Luận