Khi Hạng Vũ trầm mình bên dòng Ô Giang, những gì viết về ông là sự cảm khái với bậc anh hùng cái thế đã thất bại trong “mộng đuổi hươu” (cổ nhân thường ví con hươu với thiên hạ) ở Trung Nguyên.
Hạng Vũ đẹp, Hạng Vũ anh hùng, nhưng không ai có thể che mờ đi một sự thật lịch sử rằng Hạng Vũ đã thất bại, còn Lưu Bang mới là Hoàng đế. Bởi Hạng Vũ cương liệt quá mà thiếu đi cái nhu, mạnh mẽ quá mà thiếu đi cái trầm lắng. Người như thế, không thể là Hoàng đế. Một đời chinh phục thiên hạ trên lưng ngựa đã biến Hạng Vũ thành kẻ luôn tự hào về sức mạnh của bản thân, chứ chưa bao giờ biết lùi vì thời thế. Ông luôn giương cao ngọn cờ cá nhân, chứ chưa bao giờ biết dùng tối đa trí tuệ của kẻ dưới quyền. Đấy là điểm thất bại chết người của Hạng Vũ.
Khi chứng kiến điều khiển Liverpool ở ngoài đường biên, luôn có một cảm giác mãnh liệt xâm chiếm người đối diện. Chiến lược gia người Đức như tỏa ra một thứ xung điện sinh học, khiến những người xung quanh xúc động, và căng mình theo lối đá mà ông tạo ra cho Liverpool. Cách Klopp trình diễn ngoài sân cỏ khi hò hét, khi ăn mừng, khi phản đối, khi cười, khi bực dọc, tổ hợp lại như một bản rock hạng nặng (heavy metal). Klopp thế nào, thì Liverpool thế đó. Lối đá của Liverpool ào ạt, mang một khí thế ăn tươi nuốt sống đối thủ, còn những bóng áo đỏ khi thực hiện pressing toàn sân thì chẳng khác gì những cơn gió lớn. Điều này khiến các trận đấu của Liverpool rất đẹp, luôn rực lửa. Chưa bao giờ người ta nói rằng Liverpool đá nhàm chán. Không hề! Kể cả thua trận đi chăng nữa, cái mà Liverpool ban tặng cho người hâm mộ vẫn là một bữa tiệc tấn công, dù cho đó có thể là bữa tiệc buồn thì “người đầu bếp” Liverpool vẫn đưa lên món ngon ở trong ấy. Đấy là kiểu của Liverpool, niềm kiêu hãnh của Liverpool.
Thế nhưng, cũng như Hạng Vũ bên dòng Ô Giang ngày nào. Cuối cùng thiên hạ về tay ai? Đâu phải là Hạng Vũ. Lịch sử chỉ khen ngợi ông, chứ lịch sử nào viết về ông như Hoàng đế. Lịch sử chỉ thương cảm ông, nhưng không thể khắc tên ông trên bảng biên niên của một triều đại. Điều Hạng Vũ thừa, cũng là điều Liverpool đang thừa: đấy là tinh thần tấn công rực lửa. Và điều Hạng Vũ thiếu, chính là điều Liverpool đang thiếu: đấy là một sự thâm trầm và biết lùi lại khi cần thiết. Liverpool hầu như chỉ tấn công miệt mài, mà chưa bao giờ biết co mình lại. Hạng Vũ cũng chỉ biết xông pha, mà chưa hề biết có khi phải dùng mưu và biết lùi để giữ quân.
Trong một trận đấu, một trận chiến, luôn phải biết khi co, khi duỗi, khi cần làm chậm nhịp độ, và khi cần xông lên nghiền nát đối thủ. Liverpool mải miết theo đuổi gegenpressing đầy nhiệt huyết, mà không biết dùng catenaccio đầy mưu lược. Vì điều này, Liverpool đã mất bao nhiêu điểm? Chúng ta không thể thống kê hết. Nhưng có thể kể ra một vài ví dụ tiêu biểu. Chẳng hạn trận hòa 3-3 với Arsenal. Hay trận thua 1-2 trước Manchester United, mà nếu Klopp không vào trận với tư thế của một cảm tử quân, chưa chắc ông đã thua nhanh như vậy. Vấn đề của Liverpool là vấn đề có tính lịch sử, không ai quên được cú trượt chân của Steven Gerrard ở mùa giải 2013/14. Thực tế thì hôm ấy, không bắt buộc phải thắng, hòa là được rồi. Nhưng họ cố đá để thắng, và lãnh một đòn “hồi mã thương” cay đắng...
Và Klopp, nếu một ngày ông rời đi, ông muốn người hâm mộ nhớ gì về mình? Những thắng lợi đẹp đẽ, những màn tấn công thần sầu. Nhưng lại có một phòng truyền thống phủ lớp bụi mờ của 6 năm triều đại Klopp?
Bình Luận