Khi mà Thanh Hóa lên ngôi đầu thì SLNA lại thể hiện diện mạo nhợt nhạt. Không thể nói lực lượng của SLNA kém. Từ khi gắn bó với nhà tài trợ mới, kỳ vọng chấn hưng quá khứ huy hoàng của thầy trò ông Huy Hoàng càng lớn hơn. Vậy nhưng, qua mùa thứ hai ăn “gạo mới”, SLNA vẫn chưa cho thấy sự khác biệt.
Người Nghệ luôn tự hào về lối chơi mang bản sắc của mình. Họ có thể thua kém đối thủ về sự hoa mỹ, đan lát, nhưng không bao giờ kém về độ máu lửa. Họ chơi rắn để chế áp đối phương. Họ mạnh mẽ trong từng pha tranh chấp và không bao giờ chấp nhận thua kém đối thủ về tinh thần chiến đấu. Cũng vì thế mà những người yêu mến đội bóng luôn tự hào, thương yêu và đùm bọc đội bóng quê hương. SLNA có thể không nhiều tiền nhưng họ tự hào chưa bao giờ xuống hạng, hay đánh mất phên hiệu của mình.
Tiền bạc không có rồi sẽ có nhờ tình yêu và truyền thống. Chuyên môn có thể nay chưa tốt nhưng nhờ vũ khí tinh thần mà cuối giải vẫn cập bến an toàn. Nhưng giờ thì người xứ Nghệ đang nói quá nhiều về đội bóng của mình. Từ định hướng tầm vĩ mô đến tinh thần thái độ thi đấu trong từng trận đấu. Chưa bao giờ họ nói nhiều đến yếu tố tiền bạc đến vậy. Chưa bao giờ có nhiều câu hỏi về tương lai đến thế. Nhưng có một điều, đến thời điểm này, SLNA đang thể hiện một hình ảnh đáng thất vọng và nếu không sớm thay đổi, tình cảm và sự quan tâm với đội bóng sẽ cạn dần.
Người ta không thể theo mãi một đội bóng kém về tinh thần thi đấu, yếu về thành tích. Và cả các nhà tài trợ, trong bối cảnh kinh tế khó khăng như hiện tại, để nuôi một đội bóng cần nỗ lực, sự hy sinh phi thường. Doanh số giảm, thu nhập công nhân đi xuống, áp lực tài chính với các khoản vay lớn nhưng tiền chi cho bóng đá luôn đều như vắt chanh. Thế nên, trong một cuộc chơi, cả hai bên đều phải cố gắng thì niềm vui mới đến. Sự cố gắng một cách đơn độc của một bên nào đó sẽ mang đến đổ vỡ cho cuộc chơi và không ai khác, chính bóng đá xứ Nghệ sẽ chịu thiệt thòi.
Bình Luận