Phải mất gần ba năm, người hâm mộ Inter cuối cùng mới bắt đầu thực sự đánh giá cao Simone Inzaghi – và thậm chí còn đặt cho ông một biệt danh hay ho, Ác ma vùng Piacenza.
Có lẽ đó luôn là vấn đề với Inzaghi, đơn giản là ông chưa đủ "ngầu" so với những người tiền nhiệm quyến rũ, thân thiện với giới truyền thông hơn.
Jose Mourinho là người tạo ra "doanh thu phòng vé" với vô số trò hề liên quan đến những bình luận gây tranh cãi, điều mà ông đang vui vẻ tiếp tục ở AS Roma. Antonio Conte đã giành được Scudetto, nhưng thi đấu cực kỳ tệ hại ở Champions League với phong cách chơi bóng phòng ngự phản công tương tự như Người đặc biệt.
Inzaghi đến từ Lazio, đội bóng mà ông đã giành được một số lượng danh hiệu đáng kinh ngạc nếu xét đến nguồn lực mà họ có, với một đội hình mà năm nào cũng đều bị suy yếu do bán đi những ngôi sao lớn. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, ông đều cố gắng giúp CEO Beppe Marotta chọn ra những giải pháp thay thế tốt nhất, không chỉ lấp đầy những khoảng trống mà còn tích cực cải thiện cách họ làm việc với tư cách một đội bóng tầm trung.
Không ai nhìn thấy bức tranh toàn cảnh đó tốt hơn CEO của Inter Milan, khi Chủ tịch Steven Zhang luôn đứng ngoài cuộc và để Marotta, Piero Ausilio và Inzaghi tiếp tục xây dựng đội bóng. Không phải là cứ một nhóm cầu thủ giỏi là thành một tập thể hay, họ chú ý đến cách tất cả khớp nối với nhau như trong trò chơi xếp hình.
Sau đó, Inzaghi thực hiện phần còn lại, cố gắng xoay vòng đội hình của mình tốt hơn bất kỳ ai khác trong mọi giải đấu, giữ cho các học trò của mình tập trung và đều được thi đấu. Ngay cả Davide Frattesi, người có thể có lý do để phàn nàn về việc thiếu thời gian ra sân cho đến nay, dường như hài lòng với quá trình tiến bộ của mình ở San Siro. Thời của anh sẽ đến, và đội tuyển Ý sẽ được hưởng lợi nhiều như câu lạc bộ của Frattesi khi anh thiết lập sự ăn ý với Nicolo Barella.
Trên hết, Inzaghi là một huấn luyện viên thực thụ. Ông có một phong cách bóng đá cụ thể và một bản sắc mà mọi người trong đội có thể duy trì, bất kể có bao nhiêu cá nhân đến và đi. Đó là một thành tích hiếm có và là điều mà hầu hết mọi người chưa thực sự đánh giá chính xác.
Không hoàn toàn rõ ràng làm thế nào mà Inzaghi có được biệt danh "Ác ma vùng Piacenza", nhưng nó có thể giúp tô điểm hồ sơ của ông và xóa đi một hình ảnh về một anh chàng "hiền lành tốt bụng" ngày nào. Tất nhiên, Piacenza không phải là một nơi quá "ma quỷ", với giọng nói cũng như lối sống của họ nhìn chung khá nhẹ nhàng, không giống như nhiều huấn luyện viên người Tuscany như Max Allegri và Walter Mazzarri.
Ông không phàn nàn nhiều hơn mức cần thiết về các chấn thương, lịch thi đấu hay thậm chí là những lời chỉ trích hoàn toàn không công bằng mà Inzaghi phải nhận ở mùa giải trước. Lần duy nhất ông giống một "Ác ma" là khi la hét với các cầu thủ của mình trên đường biên, đó là lý do tại sao các cuộc phỏng vấn sau trận đấu của Inzaghi luôn là những câu chuyện được truyền đi bằng chất giọng khàn khàn.
Điều quan trọng nhất cần lưu ý là Inter có một dự án chỉn chu. Họ tiến bộ dần dần qua mỗi mùa giải, học hỏi từ những sai lầm và phát huy những gì đã làm trong các mùa bóng trước. Nerazzurri không còn mất điểm trước các đội bóng nhỏ hơn ở Serie A nữa. Họ không còn cảm thấy thua kém so với những đội bóng như Manchester City, khi đã thể hiện trong trận Chung kết rằng chỉ có... Romelu Lukaku mới có thể trao chức vô địch cho đoàn quân của Pep Guardiola.
Nếu năm ngoái Noel Gallagher nói rằng ông thực sự hy vọng họ sẽ gặp Inter trong trận Chung kết vì “họ chơi không tốt lắm”, thì sẽ không có ai háo hức đối đầu với Nerazzurri năm này. Inzaghi hết lần này đến lần khác chứng tỏ mình xứng đáng được tôn trọng, không chỉ bởi giới truyền thông và đối thủ, mà còn bởi chính người hâm mộ của mình. Đã đến lúc ông phải tận hưởng nó, giiống như một ác ma.
Bình Luận