MU bị loại khỏi Champions League không có gì mới. Đúng. Ngay cả dưới thời Sir Alex Ferguson, đội bóng này cũng 3 lần dừng bước ở vòng bảng và 3 lần bị loại ở vòng knock-out đầu tiên.
Về việc thất bại ở Old Trafford, dĩ nhiên, cũng không có gì mới. Như Jose Mourinho đã nhắc nhở, ông từng tới đây cùng Porto và Real, sau đó loại MU cả 2 lần. Tuy nhiên có một chi tiết mà HLV người Bồ Đào Nha đã quên (như việc quên đi một lần khác ông làm khách tại Old Trafford, năm 2009 cùng Inter và thua 0-2), MU không bao giờ bại trận theo cách này.
Quỷ đỏ đã bước vào trận đấu mà họ cần thắng, phải ghi bàn với tư tưởng thận trọng, đặt an toàn lên trên hết. Họ chơi chậm, nghiêm túc thái quá với quá nhiều các đường bóng dài nhưng lại tạo ra rất ít mối đe dọa cho Sevilla. Đến một lúc, các CĐV tại Old Trafford không thể chịu nổi nữa và những tiếng hô “tấn công, tấn công, tấn công” ầm ĩ cả khán đài.
Trở lại năm 2013, đúng là MU đã thất bại trước Real nhưng sau trận đấu, chính Mourinho cũng phải thừa nhận, “hôm nay đội chơi hay hơn đã thua”. Người ta cũng tin rằng vào đêm đó, nếu Nani không nhận thẻ đỏ, đội đi tiếp phải là MU.
Và xa hơn nữa, năm 2004, không một người hâm mộ Quỷ đỏ nào phàn nàn về cách thức chơi bóng của các học trò Sir Alex, dù rằng Porto đã loại họ với bàn gỡ hòa của Costinha, cho phép Mourinho chạy dọc đường biên Old Trafford.
Mourinho tự nhận là bạn vong niên của Sir Alex, nhưng liệu ông có hiểu Sir Alex? Cựu HLV người Scotland từng thừa nhận, có thể mưu cầu chiến thắng bằng việc chơi phòng ngự, như khi đánh bại Barca ở bán kết Champions League 2008.
Nhưng Fergie cho rằng MU đã phát triển tới tầm vóc để không nên triển khai chiến thuật kiểu đó, khiến người hâm mộ bị tra tấn. Đó là lý do ông có cách tiếp cận tích cực hơn, rồi nhận thất bại, trong các trận chung kết 2009 và 2011.
Đêm thứ ba không phải một trận chung kết, trước một đối thủ là Sevilla, chứ không phải Barca. Vậy tại sao Mourinho lại thận trọng đến vậy? Và tại sao lại gạt bỏ Juan Mata, Paul Pogba hay McTominay để sử dụng Maroune Fellaini?
Bạn sẽ bất ngờ nếu biết, trong cả hai lượt trận M.U chỉ cầm bóng bình quân 47% và tung ra 23 cú dứt điểm, trong khi nhận lại tổng cộng 46. De Gea là một siêu thủ môn, nhưng anh không thể cứu được tất cả. Và Quỷ đỏ phải nhận lấy kết quả mà họ xứng đáng.
MU tung ra 17 cú sút, nhưng chỉ trúng đích 3, bằng một nửa so với Sevilla (21 cú sút, 6 trúng đích).
“Bị loại khỏi Champions League không phải sự kết thúc của thế giới”, một lần nữa Mourinho lại đúng. Trong lịch sử 140 năm, quá nhiều nỗi đau mà MU đã trải qua nhưng họ vẫn tiến bước, một thất bại có đáng là gì. Nhưng câu hỏi đặt ra là, liệu Mourinho có giúp CLB này đứng dậy sau thất bại và kiến tạo tương lai tươi sáng?
Thật buồn khi câu trả lời phần lớn là không. Chiến thuật của ông ta không có gì mới mẻ cả, lạc hậu và dần trở nên không còn phù hợp với dòng chảy bóng đá hiện đại. Kể từ sau khi trường hợp Chelsea năm 2012, không đội bóng nào chủ trương phòng thủ lại vô địch Champions League. Tại các giải hàng đầu châu Âu, những đội dẫn đầu đều theo đuổi phong cách tấn công (trừ Napoli mới mất ngôi đầu vào tay Juventus). Vậy còn chỗ nào cho MU của Mourinho?
Ký hợp đồng với Mourinho đến năm 2020, hầu hết đều có thể đoán trước những gì sắp xảy ra. Và ông ta sẽ lại nhào nặn, chà đạp lên lịch sử CLB chỉ để bao biện cho các thất bại, mà theo thời gian, trở nên thường xuyên và không có gì phải ngạc nhiên.
Bình Luận