Đón đọc đặc san “30 năm Champions League”
Mùa giải 1992/93, Champions League ra đời từ dư chấn của một thảm hoạ bóng đá, để rồi lột xác trở thành một sân khấu vĩ đại, một đấu trường danh giá, một thương hiệu bóng đá thành công nhất trong lịch sử.
Nhân kỷ niệm 30 năm Champions League, Tạp chí Bóng đá gửi tới độc giả một ấn phẩm đặc biệt với nhiều bài viết đặc sắc, hấp dẫn và độc quyền.
Thời còn thi đấu, Simone Inzaghi cũng là một tiền đạo. Ông đã đoạt Scudetto cùng Lazio dưới thời HLV Sven-Goran Eriksson. Cùng với đó, Simone còn có 3 lần khoác áo ĐT Italia, một trong số đó là bên cạnh người anh Filippo. Nhưng chắc chắn, Simone không bao giờ đạt đến đẳng cấp của Pippo. Mùa giải năng suất nhất của mình, cũng là mùa giải ra mắt Serie A cùng Piacenza, Simone ghi được 15 bàn sau 30 trận. Đáng nói, 8 bàn trong số đó là từ penalty. Simone thi đấu thêm 11 mùa Serie A nữa và chỉ nổ súng thêm 28 lần, trong đó không mùa nào ghi quá 7 bàn.
Chi tiết cần lưu ý ở đây là Simone hiếm khi được tin tưởng lãnh xướng hàng công. Hai mùa giải thành công nhất của Simone là với sơ đồ 4-4-2. Tại Piacenza FC, ông đá cặp với Massimo Rastelli. Sang đến Lazio, ông là hộ công của Marcelo Salas.
Có vẻ như những ký ức đó vẫn khắc sâu vào tâm khảm Simone và khiến ông không thể tách rời hệ thống 2 tiền đạo khi chuyển sang làm HLV. Không chọn cho mình 4-4-2, Simone thích 3-5-2 hơn và đã sử dụng bộ khung này từ Lazio tới Inter. Tại Lazio, Simone có phần nghiêng về 3-5-1-1 hơn khi Luis Alberto luôn chơi thấp phía sau lưng Ciro Immobile. Còn tại Inter, đó là 2 tiền đạo giăng ngang, tùy theo combo Lautaro-Dzeko, hoặc Lautaro-Lukaku.
Vậy tại sao việc sử dụng 2 tiền đạo lại không còn hợp thời? Đó là bởi xu hướng của bóng đá hiện đại chú trọng khoảng cách và khả năng di chuyển giữa các tuyến, đồng thời đề cao tính tập thể: Cùng phòng ngự, cùng tấn công. Việc cắm 2 tiền đạo ở bên trên trở nên dư thừa, không giúp ích nhiều cho phòng ngự, qua đó đánh mất từng chút lợi thế. Tuy nhiên, nếu 2 tiền đạo chơi linh hoạt, di chuyển thường xuyên thì có thể khắc phục những điểm yếu cố hữu đó.
Inter không phải đội duy nhất chơi với 2 tiền đạo ở Serie A. Vấn đề là trong tay Simone, 2 tiền đạo của Inter liên kết tốt, tạo thành thế đòn bẩy cho cả đôi. Nếu muốn biết 2 tiền đạo của Inter có thể làm những gì, hãy quan sát trận đấu cuối cùng trên sân nhà tại Serie A mùa vừa qua. Inter vượt qua Atalanta với tỷ số 3-2 với bàn mở tỷ số chỉ sau... 40 giây. Từ phần sân nhà, bóng được phất bổng lên cho Lukaku. Tiền đạo người Bỉ che bóng vững vàng, thu hút trung vệ đối phương trước khi trả ngược lại cho Lautaro rồi di chuyển không bóng. Bóng nhanh chóng được Lautaro chuyền lại cho Lukaku khi đó đã phá bẫy việt vị thành công, lừa qua cả thủ môn trước khi sút bóng vào lưới trống mở tỷ số. Bàn thắng thứ 3 của Inter cũng theo kịch bản tương tự, chỉ khác lần này Lautaro là người ghi bàn.
Vấn đề cốt lõi khi chơi 2 tiền đạo là họ phải tìm ra nhau. Xét theo tiêu chí này, cặp Lautaro và Lukaku phù hợp hơn khi một người cơ bắp, làm tường tốt, trong khi người còn lại nhanh nhẹn và đọc tình huống sắc sảo. Dzeko thì dứt điểm và đánh đầu tốt hơn Lukaku nên tùy theo thế trận, HLV Simone Inzaghi sẽ lựa ra người phù hợp để khiến cho Man City gặp rắc rối.
Inzaghi làm rạng danh những cựu tiền đạo
HLV gần nhất là cựu tiền đạo từng vào tới chung kết Champions League là Jupp Heynckes khi cùng với Bayern năm 2013. Trước đó, có Sir Alex Ferguson cùng MU 2008. Cả hai đều đã giải nghệ từ thập niên 70 của thế kỷ trước, trong khi Simone Inzaghi mãi tận 2010 mới treo giày – thời điểm Inter giành “cú ăn ba” lịch sử cùng với Jose Mourinho. Nếu có thể đưa Inter vô địch, Inzaghi sẽ chứng minh rằng, tư duy của các cựu tiền đạo cũng chẳng kém các cựu tiền vệ là bao.
Bình Luận