Ở World Cup 2018, đây mới là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, chúng ta chứng kiến Ronaldo tỏa sáng đến thế tại sân khấu lớn này, World Cup có lẽ là cuối cùng để anh trình diễn thứ bóng đá đỉnh cao của sự nghiệp.
Ronaldo là con người đặc biệt. Dù bạn thích hay ghét Ronaldo, anh luôn là cái tên gây chú ý sâu sắc. Ở tuổi 33, Ronaldo tạo cho không ít người hâm mộ cảm giác rằng ghi bàn thắng đối với anh không chỉ đơn thuần là làm dầy thêm những con số và các kỷ lục để bộ sưu tập cá nhân càng ngày càng trở nên giàu có hơn, mà đấy là cơn nghiện, nỗi đam mê đến cùng cực.
Ronado "nghiện ghi bàn"
Có rất nhiều lý do thúc đẩy cơn nghiện ấy lên đỉnh điểm. Đấy là sự thách thức của đối thủ truyền kiếp Lionel Messi, người vượt anh trong nhiều năm ở cuộc đua Quả bóng vàng, để rồi mùa bóng qua anh chính thức san bằng số Quả bóng Vàng và chiến thắng ở số lượng Champions League. Đấy là áp lực của những siêu sao trẻ hơn mới toả sáng rực rỡ như Neymar hay Salah, khi các chiến công của họ là mối đe doạ đối với ngai vàng mà anh đang nắm giữ.
Trước World Cup, Neymar tuyên bố rằng, anh mới chính là người hay nhất, sau đấy mới đến Messi và Ronaldo, "những người thuộc về thế giới khác". "Thế giới khác", và trong đó Ronaldo chỉ đứng thứ ba, không khác gì sự sỉ nhục đối với Ronaldo.
Sự sỉ nhục nữa ập đến ngay trước trận gặp Tây Ban Nha. Anh phải chấp nhận trả 18 triệu euro để khỏi phải ngồi tù 2 năm vì những cáo buộc trốn thuế. Và chưa hết, trước đó, anh cảm thấy bị Real Madrid đối xử tệ bạc vì mức lương thấp hơn Messi và Neymar, những người không giành được những chiến thắng lớn trong nhiều năm.
Câu trả lời của anh thật rõ ràng. Ba bàn thắng vào lưới Tây Ban Nha, một vụ nổ hạt nhân dữ dội, cơn phun trào như núi lửa, lời tuyên bố mạnh mẽ vào tất cả những ai đang chống lại anh, thách thức anh, nghi ngờ anh, hoài nghi rằng anh đã xế chiều và không còn bao năm trên đỉnh cao nữa.
Ronaldo là thế. Anh muốn mãi mãi trên đỉnh vinh quang, giữ vững sự trẻ trung và sức mạnh của tuổi đôi mươi. Anh tập miệt mài đêm ngày và áp dụng một chế độ ăn và tập cực kỳ khoa học, để rồi như anh khẳng định, sẽ chơi đến năm 41 tuổi. Không đơn giản có thể nói là làm được. Không dễ dàng giữ vững phong độ đỉnh cao khi đã ở tuổi trên 30, sau hơn 10 năm cày ải trên mọi đấu trường, ở mức cống hiến cao nhất.
Ronaldo thay đổi để thích nghi
Không thể mãi mãi tươi trẻ mỗi khi năm năm tháng tháng qua đi. Nhưng tất cả tuyên bố và việc điều chỉnh lối chơi để phù hợp với mục tiêu cho thấy quyết tâm ấy. Tôi đang tưởng tượng ra cảnh, nếu ai đó nói với Ronaldo sau trận hoà 3-3 với Tây Ban Nha rằng anh là cầu thủ cao tuổi nhất đã ghi một cú hat-trick trong lịch sử World Cup, anh sẽ cười toáng lên và bảo rằng thực ra anh đã già lắm đâu.
Không, Ronaldo đã 33 tuổi, nhưng cái cách anh chứng tỏ mình, cách anh chinh phục các đỉnh cao thật đáng ngưỡng mộ. Ronaldo vẫn tiếp tục ghi bàn thắng, ghi liên tục trong cả mùa, với mật độ lập công nhiều đáng kinh ngạc và không ít trong số đó là các siêu phẩm, như cú móc volley vào lưới Juventus. Vẫn là một hình mẫu thời thượng về cách ăn mặc và ứng xử với báo giới và cổ động viên.
Trong bao năm qua, bùng lên những cuộc tranh cãi giữa fan của anh với fan của Messi, về việc ai là người giỏi, xứng đáng giành Quả bóng vàng hơn. Hàng triệu cuộc tranh luận các kiểu đã nổ ra và có lẽ sẽ còn kéo dài dăm ba năm nữa, khi cuộc đua trên mọi phương diện của họ chưa hề dừng lại.
Nhưng Ronaldo, giống như những tay đấm xuất sắc mọi thời đại như Muhammad Ali hay Primo Carnera, luôn tuyên bố mình là người hay nhất, giỏi nhất, là số 1. Anh chứng minh điều đó bất cứ khi nào có thể, thậm chí không cần quan tâm đến những ý kiến cho rằng anh đỏng đảnh, ích kỷ, "làm hàng", cũng không đếm xỉa đến bất cứ những chỉ trích nào nhắm vào anh, rằng anh có cuộc sống cá nhân quá tẻ nhạt, khi đặt lịch thi đấu, tập luyện của bản thân lên trên gia đình, vợ con và người thân.
Điều đáng chú ý là Ronaldo luôn coi sự nghiệp của mình là cuộc tranh đấu, mà ở đó, anh phải thắng, vì luôn chứng minh được anh đúng. Nếu anh là một, là riêng, là thứ nhất, thì chắc chắn là phải có lý do.
Mối quan hệ đầy sóng gió giữa anh với Chủ tịch Real Madrid Florentino Perez cho thấy điều ấy. Những đòi hỏi về tiền lương của anh luôn được đưa ra một cách có hệ thống và chủ ý, sau những chinh phục lớn anh đã đạt được.
Cú hat-trick vào lưới Tây Ban Nha không chỉ là thông điệp cho tất cả những ai từng chỉ trích và hoài nghi anh, mà còn là một lời nhắn nhủ cho chính Perez rằng anh có lý khi đòi tăng lương ngay sau trận chung kết Champions League. "Tăng lương cho tôi ngay, nếu không tôi sẽ ra đi", ý anh là thế.
Ronaldo không làm người hâm mộ thất vọng
Ronaldo có thể làm như thế thật, vì anh xứng đáng làm vậy. Một khi Bồ Đào Nha chỉ có thể trông cậy vào anh để tỏa sáng, bởi vì Ronaldo chính là tất cả đối với họ, người quyết định vận mệnh của cả đội bóng bằng những bàn thắng và những pha kiến tạo. Thế giới chờ đợi Ronaldo bùng nổ trong năm mà anh đang chứng tỏ mình là số 1, sau ba World Cup mờ nhạt 2006, 2010 và 2014, với vẻn vẹn 3 bàn thắng vào lưới Iran, CHDCND Triều Tiên và Mỹ (không ai trong số họ là các đội bóng lớn).
Cuối cùng, chúng ta không bị phụ lòng. Màn trình diễn của anh trong trận đấu đau tim giữa Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha không chỉ xứng đáng là một trong những trận hay nhất lịch sử World Cup, mà còn là trận để đời của Ronaldo, hình mẫu tiêu biểu của chủ nghĩa anh hùng theo truyền thống, kiểu Rocky, Terminator hay Chuck Norris trong điện ảnh.
Đêm Sochi, Ronaldo minh chứng rõ nhất cho chủ nghĩa người hùng của mình. Nước Tây Ban Nha kết án anh về việc trốn thuế, anh sẽ trả tiền phạt, nhưng cũng muốn trừng phạt đội tuyển của họ. Anh đã làm được, muốn chói sáng rực rỡ và đã như thế. Anh muốn ghi bàn và đã làm được điều đó, không chỉ một lần.
Đội tuyển Bồ Đào Nha, tuy thế, chỉ giành được 1 điểm, và con đường phía trước còn dài, mà Ronaldo không muốn nó kết thúc sớm. Và như thế, người hùng sẽ tiếp tục được đòi hỏi phải toả sáng nữa, toả sáng mãi. "Superman" Cristiano Ronaldo đã bùng nổ trong ngày đầu tiên thi đấu, và anh sẽ còn như thế nữa. Cứ chờ xem.
Bình Luận