Cuộc chiến chống lại 'ác quỷ' của Troy Deeney

Là đội trưởng của một CLB tại Premier League, nhưng Troy Deeney không đại diện cho những giá trị xa xỉ và hào nhoáng. Với Deeney, đá bóng chỉ đơn giản là cách anh quên đi quá khứ, rời xa những điều tệ hại từng xảy ra.
Cuộc chiến chống lại 'ác quỷ' của Troy Deeney

Ký ức kinh hoàng 

Trong một bài phỏng vấn với The Guardian, thủ quân của Watford từng nói rằng những vết sẹo và cả hình xăm chằng chịt trên cơ thể là di chứng không thể xóa nhòa mà quá khứ để lại. 

Deeney lớn lên với những âm thanh chết chóc xung quanh. Cha anh là một nhân vật cộm cán trong vùng Chelmsley, cầm đầu một băng đảng tội phạm và dĩ nhiên, bài học duy nhất ông ta để lại cho con trai là nắm đấm. Deeney nói rằng chỉ 5% dân số trong vùng có thể làm người lương thiện. Những trận đòn, những lần bị bố đánh vô cớ dần trở thành “một phần” của cuộc sống. Deeney và người anh trai không thường xuyên tới trường, bởi anh được dạy là phải “kiếm tiền nhanh nhất, dễ dàng nhất”. 

Với Deeney, gia đình không phải là một khái niệm thiêng liêng. Thi thoảng, lại có cảnh sát địa phương tới gõ cửa, hỏi mẹ Deeney xem chồng bà ở đâu và 10 lần cả 10, câu trả lời đều là: “Ông ta vừa ra ngoài có việc”. Thực ra, mỗi lần như thế có nghĩa là, bố Deeney đang đi trốn. 

Năm Deeney 11 tuổi, bố anh bỏ nhà ra đi. Cũng chẳng rõ lý do cụ thể là gì, nhưng Deeney biết rằng mình không thể liên lạc với người đàn ông này. Thi thoảng, anh vẫn lén đi theo mẹ ra bốt điện thoại công cộng và biết rằng bà đang nói chuyện với người chồng, người cha tệ bạc. Nhưng thôi, vậy là quá đủ, vì không có ông ta, cuộc đời Deeney trong những năm 90 đã là địa ngục. 

Lên 16, Deeney đứng trước ngã ba đường. Anh muốn đi học, làm cảnh sát cứu hỏa như giấc mơ thuở nhỏ. Có điều, nhà Deeney không đủ tiền, cũng chẳng được học hành nghiêm chỉnh để tự tin bước qua kỳ thi đầu vào. Cuối cùng, Deeney đi làm… thợ hồ, nhận 100 bảng mỗi tuần, sống vật vờ qua ngày và chỉ có hai thứ làm niềm vui: Bóng đá và rượu mạnh. 

Nói là vậy song thực chất, Deeney chỉ coi đá bóng là chỗ… xả rượu. Anh có thể “nốc” một lúc 15 chai Jack Daniel, lang thang trên khắp những con phố tối tăm ở Birmingham và sáng hôm sau, cố gáng gượng lết ra sân đá bóng phần là đỡ “thèm” bóng, phần là đá cho ra mồ hôi, đá cho tỉnh rượu để… uống tiếp. 

Uống rượu triền miên đẩy Deeney vào một căn bệnh nguy hiểm. Anh thường xuyên đau đầu, càng đau lại càng uống và lâu dần, những ảo ảnh về người cha tồi tệ cứ hiện về bám lấy Deeney. “Đã có lúc, tôi đứng trên cầu, nhìn xuống dưới và thề có Chúa, tôi chỉ muốn cuộc đời mình chấm dứt tại đây”. Deeney kể lại. 

Kiểm soát cơn tức giận 

Vụ chuyển nhượng sang Wasall nhờ cuộc gặp gỡ định mệnh vào năm 2006, những tưởng giúp cuộc đời Deeney sang trang mới. Tại đây, anh được đá bóng, được trả lương và tạo bàn đạp cho chặng đường ở Watford, CLB anh gắn bó từ năm 2010 tới bây giờ. 

Nhưng hóa ra, trong một thời gian dài, chỉ là Deeney tìm tới bóng đá và cố gắng kiềm chế con “Quỷ” trong người. Những khi rảnh rỗi, anh vẫn thường ngồi ngoài ban công, nhìn lên bầu trời và tự hỏi rốt cuộc, động lực nào giúp anh tiếp tục sống. 

Cho tới khi Paul Burke, cha dượng của Deeney qua đời, những tia hy vọng cuối cùng về sự sống của Deeney chính thức khép lại. Burke là người trao cho Deeney những ý niệm về việc sống tốt, sống có trách nhiệm và sống có ích với cộng đồng. Cái chết đột ngột sau một cơn đột quỵ của Burke khiến Deeney cảm thấy mọi thứ trên đời đều trở nên vô nghĩa. Anh tiếp tục tìm tới những quán bar, dùng những loại rượu mạnh nhất và rồi, điều tồi tệ cũng xảy ra. 

Sau những thăng trầm trong cuộc sống, Troy Deeney giờ đây đã là biểu tượng của Watford

Tháng 10/2011, Deeney và anh trai Ellis tới hộp đêm ở Birmingham. Rượu vào lời ra, anh em họ mất bình tĩnh và lao vào ẩu đả với nhóm 10 sinh viên đang theo học ở một trường đại học trong vùng. Vốn sức khỏe hơn người lại sẵn máu “côn đồ”, Deeney đấm gãy hàm một người, đánh một sinh viên người Pháp tới mức cậu này phải khâu 20 mũi quanh miệng. 

9 tháng kiện cáo hầu tòa khép lại với bản án 10 tháng tù giam cho Deeney, nơi anh học được nhiều thứ. Sau song sắt, Deeney may mắn gặp được những người “bạn tù” lâu năm với cha mình và phải nhờ mối quan hệ, sự bảo kê của họ, Deeney mới có thể lành lặn rời khỏi trại giam. Khi ra tù, mở máy điện thoại, Deeney chỉ nhận được 5 tin nhắn từ 200 số điện thoại trong danh bạ. Hóa ra, ở trong tù vẫn chưa phải điều kinh khủng nhất. Sự đàn áp và chà đạp nhân phẩm mà xã hội “dành tặng” còn ám ảnh hơn cả những trận đòi roi của người cha hay cảnh tượng xô xát bên trong nhà tù. 

“Tôi phải sống tốt, vì cơ hội thứ hai sẽ không tới”, Deeney tự nhủ. Bây giờ, anh là đội trưởng, là tượng đài ở Watford. 

Mất việc vì nát rượu

Năm 2005, Deeney được nhận vào thử việc ở Aston Villa. Nhưng sau tuần đầu tiên tập luyện, anh đã bị tống cổ vì  tới sân tập muộn 3 lần, chưa kể 1 lần bị phát hiện nằm bất tỉnh trong phòng vệ sinh khu nhà ăn của đội, trong tình trạng nồng nặc mùi “hồng xiêm”.  

Hoạt động vì cộng đồng 

Troy Deeney thành lập Quỹ từ thiện mang tên mình, hỗ trợ các trẻ em khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn. Ngoài ra, Deeney và CLB Watford chung tay xây dựng trường Garston Manor dành cho các em ở lứa tuổi từ 11 tới 16, hỗ trợ cơ sở vật chất, dụng cụ, trang thiết bị tập luyện nhiều bộ môn thể thao. 

XEM THÊM

Paige Woolen: Người đẹp có vòng 1 ngoại cỡ bị fan cuồng 'tấn công'

Thủ môn quyến rũ nhất thế giới chia tay sân băng để làm người mẫu

Ring girl Brittney Palmer mê Beckham, không khoái Ronaldo

    Bình Luận