Trận thảm bại 0-3 trước Barca ngay tại Bernabeu là cú đấm giáng thẳng vào lòng tự trọng của Real Madrid, không phải "Los Blancos" chưa từng thua Barca đậm đến vậy trên sân nhà.
Nếu Ronaldinho 2005 hay Messi 2008 xuất sắc để tạo ra ma thuật đánh sập Bernabeu, Barca thắng Real 3-0 vào ngày 28/2 không cần quá ảo diệu để có thể tạo ra tỷ số mà những người không xem trực tiếp hoàn toàn có thể nghĩ Messi và đồng đội đã nghiền nát "Los Blancos".
Đẳng cấp chênh lệch
Tiếp cận trận đấu trên khía cạnh thống kê, độc giả có thể sốc với con số sau: Real tung ra 11 cú sút trong cả trận (trung bình hơn 8 phút mỗi lần) và có 0 bàn thắng. Barca tung 3 cú sút, có 3 bàn.
HLV Santiago Solari thừa nhận trong phòng họp báo: "Real không tàn nhẫn như Barca". Real đã chơi hay, thậm chí lấn lướt Barca trong phần lớn thời gian, nhưng liên tục phung phí các cơ hội ngon ăn và bị đối thủ trừng phạt bằng những đòn đánh vỗ mặt tàn nhẫn. Với danh dự và đẳng cấp của Real Madrid, đó là điều không thể chấp nhận.
Đây là El Clasico, và trận thua 0-3 ngày càng mang nhiều hơn hoài nghi về đẳng cấp của đội bóng áo trắng, những người trên danh nghĩa vẫn là nhà đương kim vô địch châu Âu.
Nếu độc giả tự thuyết phục bản thân mình theo dõi trận đấu này trên góc nhìn trung lập, bỏ qua hoàn toàn yếu tố tên tuổi của hai đội, sự thật sẽ hiện lên tương đối rõ ràng. Đây là cuộc đấu điển hình giữa hai CLB có đẳng cấp chênh lệch.
CLB ở đẳng cấp thấp hơn (Real Madrid) với doping về tinh thần cùng lợi thế sân nhà tìm mọi cách để ghi bàn vào lưới đối thủ nhờ tốc độ của những nhân tố trẻ và non kinh nghiệm (Reguilon, Vinicius), nhưng không thành công khi liên tục dứt điểm ra ngoài trong các tình huống 1 đối 1.
CLB ở đẳng cấp cao hơn (Barca) chẳng tỏ sức mạnh vượt trội khi chơi đủng đỉnh, thậm chí liên tục mắc những sai lầm cá nhân trong hiệp 1 (Gerard Pique, Nelson Semedo, Sergio Busquest), nhưng thật may mắn là đối thủ tự dứt điểm ra ngoài.
Song tới khi có cơ hội, đẳng cấp của những cá nhân ngôi sao trong đội hình (Luis Suarez) giúp CLB ở đẳng cấp cao vượt lên. Kể từ đó, không một lần ngoái đầu nhìn lại những nỗ lực trong sự bất lực của đối thủ.
Real không có sự bình tĩnh, độ lỳ của những cá nhân dày dạn kinh nghiệm trận mạc. Họ phụ thuộc vào niềm cảm hứng của Vinicius, cầu thủ sinh năm 2000 và miệng vẫn còn đeo niềng răng. Ở tuổi 19 như của Vinicius, không thể đòi hỏi cậu làm được điều gì đó ấn tượng hơn nữa.
Vinicius có trái tim nóng, nhưng El Clasico cần cả cái đầu lạnh. Barca có thừa cả hai, và họ mới là những người chiến thắng.
Không Ronaldo, Real tụt lại quá xa so với Barca
Barca nhẹ nhàng quật ngã Real 3-0 mà không cần Leo Messi trực tiếp lên tiếng. Liệu Florentino Perez có nhớ về Cristiano Ronaldo, người đã rời khỏi Bernabeu trong mùa hè 2018, mang theo luôn cả tâm thế của kẻ đi chinh phục trận El Clasico khỏi Real?
Dù ghi 18 bàn trong 30 trận El Clasico suốt 9 năm khoác áo Real, Ronaldo vẫn đối diện với thực tế có phần phũ phàng rằng anh thua nhiều hơn thắng khi gặp Barca và Messi (thắng 8, thua 14). Song ngay cả khi phải chấp nhận thất bại, Real Madrid có Ronaldo vẫn là CLB khác hoàn toàn so với khi vắng siêu sao người Bồ Đào Nha.
Sự tự tin của Ronaldo đẩy Real lên đẳng cấp khác khi đối đầu với Barca. Đó không phải là đẳng cấp của cậu trai lần đầu bước ra sân khấu lớn như Vinicius, nỗ lực thể hiện hết mình và hy vọng điều tốt đẹp nhất sẽ tới.
Đó cũng chẳng phải đẳng cấp của ngôi sao mới nổi như Asensio, xuất hiện và tự huyễn hoặc bản thân mình có thể làm được điều gì đó lớn lao. Ronaldo bước tới El Clasico với khát khao tỏa sáng, cùng bản lĩnh được trui rèn sau quá nhiều những thất bại từ cay đắng đến nhục nhã trước Barca.
Ronaldo chuẩn bị cho tất cả. Anh tìm chiến thắng chứ không tìm sự thông cảm. Dù yêu hay ghét Ronaldo, tất cả đều phải thừa nhận khát khao giành chiến thắng, chiếm lấy những ánh đèn của Ronaldo lớn hơn bất kỳ ai.
CR7 bước tới El Clasico để chinh phục Barca và những cột mốc của chính mình. Ronaldo hiểu mình là ai, và bản thân có thể làm được điều gì.
Vinicius hay Asensio không có những thứ như thế, cả hai không có điểm tựa để đấu lại Suarez, đừng nói là Messi trong sân khấu El Clasico.
Real Madrid và Barca vốn dĩ luôn là kỳ phùng địch thủ trong suốt chiều dài lịch sử. Họ ghét nhau nhưng cũng cần nhau để tạo ra sự vĩ đại cho El Clasico. Barca có Suarez hay Messi để nhìn vào và thấy rằng đã, đang và có thể sẽ là ai.
Real Madrid giờ thì không. Toni Kroos hay Luka Modric không thể tự dứt điểm trận đấu như cách mà Suarez hay Messi từng làm. Và cũng không thể nói vói Vinicius rằng phải dứt điểm như thế nào để trừng phạt Barca. Tất cả đặc quyền và lợi ích ấy đã theo gót chân CR7 rời khỏi Bernabeu.
Và Real Madrid giờ chỉ còn là đội bóng hạng hai so với Barcelona.
Bình Luận